[Thể loại: D9, D3 ] Bạn đang đọc truyện Sổ Bệnh Án của tác giả Nhục Bao Bất Cật Nhục. Bối cảnh của truyện ở hiện đại, nhưng mọi tình tiết hay sự việc diễn ra đều là trong giả tưởng, không phải thực sự xảy ra tại các quốc không có trong xã hội thật, mọi người đừng quá nghiên cứu. đọc truyện 11 Helping verb được đăng bởi anhthong3k. Truyen3S .Com. HOME; THỂ LOẠI. Truyện teen; Sổ Bệnh Án - Nhục Bao Bất Cật Nhục. Mikey ChiBi funnyshit Mitsuya takemichi Đam mỹ cao H montefalcoboys jujutsu kaisen truyện tranh bách hợp h nặng taeil Harry Potter và nếu như em ở lại Cụ thể, có tổng cộng 366 tác phẩm đủ điều kiện tham gia hạng mục ''Phim truyện xuất sắc nhất'' tại Oscar 2021 - nhiều nhất trong 50 năm qua. Trong năm 2020, chỉ có 344 phim đủ điều kiện dự tranh tại hạng mục này. Chương 191: 191: Anh Cảm Thấy Em Sẽ Hận Anh Chứ. Chương 1: 1: Kính Khai. Chương 2: 2: Khi Ấy Tôi Còn Là Học Sinh. Chương 3: 3: Ngay Từ Ban Đầu Tôi Đã Có Mâu Thuẫn Với Anh Ta. Chương 4: 4: Khi Gặp Lại Tôi Rủ Mắt Nhìn Anh Ta. Chương 5: 5: Anh Ta Ly Hôn Rồi. Chương 6: 6: Vẫn Phải Hẹn Sổ Bệnh Án Chương 48: Điên cuồng « Chương Trước Quản Lý Chương Tiếp » Edit: Lyn Lyn Beta: Chu Quá đau. Hợp đồng lừa đảo, chân tướng của Tạ Tuyết, Tạ Thanh Trình lừa gạt, cũng không quay đầu lại mà bỏ trốn… Mười chín năm như ở trong mộng, cậu cho rằng mình che giấu rất tốt, lừa được mọi người, nhưng thật ra cậu mới là kẻ điên bị lừa thảm nhất. Lên Án 诟病 Cấu bệnh ๖ۣۜMẹ đẻ: Trì Tổng Tra 池总渣 ๖ۣۜSố đo ba vòng: Vòng giải trí, cường cường, song A, gương vỡ lại lành, niên hạ, tùy hứng điên phê yêu làm nũng đại minh tinh x muối hệ ẩn nhẫn yêu bận g84JG3. Sau khi Tạ Thanh Trình đến Mỹ thăm Tần Dung Bi, nhận ra có một tổ chức phạm tội đang tìm kiếm "Sơ Hoàng".Năm đó Tần Từ Nham vì bảo vệ anh, đã bịa rằng đây là một hệ thống số liệu tính toán bằng máy tính, nói rằng toàn bộ hồ sơ số liệu đều là được hệ thống thông tin kia tính toán ra, cũng đặt tên cho hệ thống không tồn tại kia một cái tên, gọi là "Hồ sơ Sơ Hoàng".Kết quả có kẻ tin là tiên chúng tới nhà Tạ Thanh Trình đánh cắp tư liệu, sau khi phát hiện không có bất cứ thông tin gì liên quan đến Sơ Hoàng, đã nhận định quan hệ giữa Tạ Thanh Trình và Tần Từ Nham chưa tới mức có thể đỡ đần lẫn nhau được, vì thế suy đoán Tần Từ Nham giao số liệu Sơ Hoàng cho con gái của ông giữ quả đương nhiên chẳng thu được gì Dung Bi vì thế mà bị liên lụy, tổ chức của đối phương sử dụng khổ hình trong quá trình tra hỏi cô ấy, lại dùng cả thuốc, bác sĩ viện tâm thần Mỹ cho rằng hệ thần kinh của cô đã chịu sự tàn phá không thể chữa trị nổi nữa, cả đời này chỉ có thể sống hồ đồ chẳng rõ như thế của cô yêu cô vô cùng, đón cô về nhà dốc lòng bầu bạn, nhưng không lâu sau đó, người chồng phát hiện ra trong lúc bị bắt cóc, Tần Dung Bi đã bị đám tội phạm tiêm đủ loại thuốc cấm vào cơ thể cô, dẫn tới các chức năng, cơ quan của cơ thể cô bị hao tổn nghiêm trọng—— Nhất là đại não, đã bắt đầu suy thoái từng bước mệnh của Tần Dung Bi bước vào thời gian đếm một năm ấy, cháu gái ngoại của lão Tần, cũng chính là con gái Tần Dung Bi, mới chỉ tám, chín tuổi...Tạ Thanh Trình dưới sự thôi thúc của hai việc này, lại đưa ra quyết định một lần tìm thấy bạn cũ của Tần Từ Nham, viện trưởng viện tư nhân Mỹ nói "Tôi cần chú giúp tôi một việc.""Gì cơ?""Tôi cần phải sử dụng RN-13 một lần nữa."Thật ra, về mặt dị năng của Sơ Hoàng, Tạ Thanh Trình hoàn toàn lừa gạt Hạ Dư—— Cũng như Hạ Dư có được dị năng Huyết Cổ, Tạ Thanh Trình là bệnh án đầu tiên sử dụng hoàn chỉnh loại thuốc gây ra Ebola thần kinh, thật ra anh cũng có năng lực đặc thời với việc RN-13 tước đoạt sinh mệnh bình thường của anh, cũng ban cho anh hai món quà rất quý báuKhả năng thích ứng không bình với khả năng phân tích cực cao của đại năng thích ứng tăng lên, có thể giúp Tạ Thanh Trình tiến hành những thí nghiệm về mạng sống trên cơ thể mình để làm khả năng tính toán cực cao của đại não, giúp anh có thể có được khả năng đồng thời nghiên cứu sâu vào vài lĩnh vực cùng Tần Từ Nham còn sống, Tạ Thanh Trình nhờ có hai loại dị năng đặc biệt này của Sơ Hoàng, mới có thể tiến hành thí nghiệm sinh hóa và học tập y thuật cùng một đó anh vì làm một người bình thường, từ bỏ trí tuệ siêu việt như thế, lựa chọn dùng thuốc trị liệu, trở về những ngày tháng sống an hiện tại, anh vì cố hết sức sửa chữa lại số liệu thực nghiệm của Tần Từ Nham, thực hiện lời hứa, hoàn thành việc chỉnh sửa lại học thuật cho lão vì nghiên cứu tạo ra loại thuốc mới có thể kéo dài sự suy kiệt cơ quan của Tần Dung Bi, quyết định dùng RN-13 một lần cần tới hai dị năng ấy của Sơ vì anh đã từng dùng thuốc trị liệu, lại tiến hành áp chế hoàn toàn Ebola thần kinh, dùng RN-13 lần nữa tạo thành ảnh hưởng thậm chí còn lớn hơn trước thuốc phải chịu tăng lên, anh không thể dùng nhiều lần, sau mỗi một lần dùng thuốc, anh đều có thể đạt được một quãng thời gian tư duy nhanh nhạy lạ thường, cùng với sự mạnh khỏe của cơ rất nhanh, tác dụng phụ của RN-13 đã bắt đầu phóng đại lên nặng nề hơn nhiều trong cơ thể anh, mà lúc yếu ớt đi lần nữa, tình trạng cơ quan nội tạng của anh sẽ càng nghiêm trọng hơn hẳn trước khi uống gan, lá lách, phổi...!Thị lực, khả năng chịu đựng, đều sẽ tuột dốc nhanh không thể không tăng lượng thuốc trị liệu lên lớn hơn, đến mức cố sức cân bằng tổn thương của RN-13 đến cơ quan nội thể anh tựa như một bình thuốc đã vỡ, anh không ngừng nhét đầy loại thuốc cần thiết vào trong bình, bỏ nọ thêm kia, muốn bản thân sống được thêm lâu hơn một chút cùng tình hình của Tần Dung Bi còn chưa hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, mà học thuật của Tần Từ Nham anh cũng chưa chỉnh sửa lại xong hoàn toàn, anh biết vài thứ đó với lão Tần mà nói thì có bao nhiêu quan trọng, gần như chính là linh hồn gộp với sinh mệnh của Tần Từ về bản thân anh——Anh đã tính toán rất rõ ràng. Anh là một người đàn ông đã ly hôn, không có con, không định tái hôn, em gái trưởng thành rất ưu tú, đủ để chăm sóc dì Lê đã dần về già, còn về Trần Lê Sinh vì điều tra nguyên nhân cái chết của cha mẹ anh mà hi sinh, anh cũng dành cho một sự công bằng, anh đã giúp Trần Mạn dần thoát khỏi nỗi ám ảnh về cái chết của anh cuộc sống, những chuyện cần anh hoàn thành, anh đều đã làm còn một ai, là không thể rời khỏi anh được nên, chú gấu bông rách nát, tự mình chắp vá khắp nơi, tự khâu lại hoàn chỉnh, quay về nhân gian, cuối cùng cũng có thể an tâm rời đi Tạ Thanh Trình quay trở về ký túc xá nhân viên trường, đã muộn lắm không ngờ còn một người ngồi trước cửa phòng mình."...!Hạ Dư?"Hạ Dư đang híp mắt ngủ gà ngủ gật trước cửa của anh, đã thiếp đi, nghe thấy giọng của Tạ Thanh Trình, lập tức tỉnh giấc, đứng dậy gọi "Anh Tạ.""...!Sao cậu lại ở đây?" Tạ Thanh Trình mới vừa trị liệu xong, cơ thể còn rất đau, lại yếu ớt, thật sự không thể nào đối phó nổi với nhóc quỷ trước mắt vô thức kéo ống tay áo mình xuống, siết lấy dấu vết trên cổ tay che đi, anh không muốn Hạ Dư nhìn thấy dấu còng tay lúc anh nhận trị liệu, nếu không còn phải đối mặt với sự chất vấn của Hạ Dư sáng lối đi tối mờ, Hạ Dư không để ý đến động tác này của anh, cậu chỉnh lại túi đeo chéo trên lưng mình, lại nhấc túi nilon mình cầm trong tay lên, cười với Tạ Thanh Trình "Tối em có đi ngang qua một tiệm trà sữa cách tân, nhìn qua cũng không khác quán chúng ta đến lúc ở huyện Thanh Li là bao vào là thấy ngay, uầy, quả nhiên có bán trà sữa trân châu hai tệ một ly em mang về cho anh ngay.""..."Nam sinh nửa oán trách nửa đùa cợt bảo "Cũng không biết thứ này ngon ở đâu nữa.""..." Tạ Thanh Trình không biết có phải mình vừa chữa trị xong quá yếu ớt hay không, ngay cả trái tim cũng chẳng còn sức lực, tới mức nó đối mặt với Hạ Dư, vậy mà có chút không chịu nổi cảm giác ngập tràn nguy hiểm mặc một Dư thấy anh không nói lời nào, lại hỏi "Họp xong rồi ạ?""Gì cơ...!À." Tạ Thanh Trình nhớ tới lời nói dối của mình lúc ở phòng trị liệu với Hạ bảo mình đi họp, Hạ Dư cũng thật sự tin rằng anh đi hề nghi ngờ anh một chút nào, hình tượng Tạ Thanh Trình trong mắt cậu cao cả đến chỉ lặng lẽ đợi anh tại chỗ mà giác sụp đổ trong lòng Tạ Thanh Trình càng nặng hơn, anh cảm thấy tối nay Hạ Dư đứng ở nơi này, tựa như muốn nghiền nát tòa thành phòng thủ của anh nói "Đúng thế, họp xong rồi."Hạ Dư lại cười, rất dịu dàng "Có mệt không đến vậy rồi, hẳn là mệt lắm nhỉ, đã ăn cơm chưa?"Tạ Thanh Trình nhận ra Hạ Dư vừa nói chuyện, vừa vô thức lắc lắc chân, lúc này anh mới nhận ra giờ đã vào tháng sáu, nhiều bọ, Hạ Dư lại chỉ mặc quần thể thao của học sinh, lộ ra hơn nửa cẳng chân, cũng không biết đứng đây nuôi muỗi bao lâu nghĩ lại, Hạ Dư còn có thể chất dị ứng nhẹ với côn trùng cắn nữa, vì thế cũng không để cậu nhóc đứng ngoài cửa tán dóc biết hẳn nên đuổi Hạ Dư đi, việc này mới đối diện với đôi mắt sáng ngời ngập cõi lòng chờ mong của nam sinh, lời nói đến bên miệng, cuối cùng cũng chẳng thể nói ra cùng Tạ Thanh Trình mở cửa ra, bảo Hạ Dư "Vào trong trước đã."Tạ Thanh Trình vào ký túc xá đã dựa vào trên sô quá mệt mỏi, phản ứng phụ sau khi trị liệu lại trở nặng sau mỗi một lần, Hạ Dư lại chẳng phải người ngoài gì cả, Tạ Thanh Trình cũng lười tiếp đón chí còn nới lỏng nút thắt cà vặt, sai khiến cậu "Có thể đun ít nước không?"Hạ thiếu gia lại rất chịu thương chịu khó, đun nước, đưa cả trà sữa tới cho Tạ Thanh Trình luôn, sau đó đứng bên cạnh sô pha, như con cún lớn chờ mong nhìn Thanh Trình thật sự không thoải mái, uống mấy ngụm nước, bảo Hạ Dư "Cậu làm việc của mình đi, tôi muốn nằm một lát.""Anh họp gì thế, làm xong cứ như chạy Marathon vậy." Hạ Dư thở dài, cậu đi tới, cởi giày trong nhà của Tạ Thanh Trình ra, sau đó ngồi xuống bên sô Thanh Trình hơi hé mắt, muốn co chân lại, nhưng Hạ Dư đã giữ lấy, cậu cúi đầu xuống, gác chân Tạ Thanh Trình lên đùi mình, sau đó chậm rãi xoa bóp, thả lỏng giúp Thanh Trình không thích để mấy cô gái ngồi quỳ trên đất phục vụ những vị khách mỏi mệt, điều đó sẽ khiến anh khó chịu vô Hạ Dư thì không như thế, quan hệ giữa anh và cậu đúng là thân mật quá mức rồi, vậy nên cậu làm việc này, cảm giác bài xích của Tạ Thanh Trình cũng không nữa không biết Hạ Dư học kĩ thuật xoa bóp ở đâu mà giỏi thế, ấn huyệt rất chuẩn, huyệt vị ở lòng bàn chân được cậu ấn vào, cảm giác căng mỏi lan lên, thật sự chẳng có sức đâu mà giãy Thanh Trình vì đã tiến hành trị liệu, lúc này tới sức chống cơ thể cũng yếu ớt, được ấn thoải mái, không nhịn nổi giơ tay lên che trán, hầu kết trượt lên xuống, bật thành một tiếng rên."..." Mỗi lần Hạ Dư mát xa cho anh, đã cảm thấy Tạ Thanh Trình hẳn rất thích việc này, không ngờ trạng thái mệt mỏi lần này của anh còn để lộ vẻ hưởng thụ lẫn yếu ớt tiếng khàn khàn lẫn vẻ mệt mỏi và thoải mái kia như cào vào tim cậu, Hạ Dư cảm thấy vì một thanh âm này, bản thân đứng chờ anh ngoài cửa nuôi muỗi suốt mấy tiếng đồng hồ kể cũng rất đáng mắt cậu sâu hơn chút, xoa chân cho Tạ Thanh Trình, một lát sau, nhỏ giọng nói "Em cởi tất ra giúp anh nhé?"Tạ Thanh Trình thoáng tỉnh táo lại, lắc đầu, lại muốn co chân Dư đè anh lại, cởi chiếc tất cao cổ màu đen của anh như Tạ Thanh Trình rất nề nếp, bởi vì thường xuyên mặc quần tây, đi tất cao cổ để tránh gây khó nhìn lúc đi lại, kéo lên tận cẳng mặc tuân thủ theo quy tắc xã giao như thế, trong mắt Hạ Dư thật ra ngập ham muốn, cậu chậm rãi cởi tất đen của Tạ Thanh Trình ra, để lộ làn da lành lạnh nhợt nhạt phía Thanh Trình tỉnh táo hơn chút, mở to mắt "Sao cậu cũng chẳng chê dơ thế.""Không có nha, em thấy chân anh đẹp lắm mà."Đúng là thế, chân Tạ Thanh Trình thon gọn, mắt cá chân lẫn gân xanh nhạt màu đều rất rõ lại thích sạch sẽ, móng chân trong suốt tựa như mặt băng, phủ lên đầu ngón chân ửng hồng phía tất rồi, lực trên tay có thể ấn mạnh hơn, chuẩn xác hơn, Tạ Thanh Trình như báo săn được gãi cằm, tuy rằng vẫn uy phong ghê gớm như thường, nhưng dù sao cũng không cưỡng lại nổi cảm giác thoải mái khi gãi cằm, nhất thời cũng không phản kháng lại, để Hạ Dư cẩn thận hết lòng xoa bóp cho anh."Ư..."Không như lúc mây mưa, Tạ Thanh Trình được mát xa không để ý tới việc mình có thể bật thành tiếng hay không, Hạ Dư xoa bóp cho anh thoải mái, anh cũng sẽ trầm thấp khàn khàn phản hồi lại kĩ thuật của Hạ thân người đàn ông nghe thấy tiếng ấy cũng chẳng thấy gì, mà cậu trai lại rất vừa mát xa, vừa hỏi anh "Thoải mái không?""Lực như vậy đã vừa chưa?""Có cần phải dùng sức thêm chút không?". Truyện đề cử Viên Kim Cương Của Từ Tổng "...!Nhẹ chút..." Tạ Thanh Trình được cậu mát xa huyệt dũng tuyền*, không nhịn được nhăn mày lại thở hổn hển cản cậu, "Đau..."*Huyệt dũng tuyền nằm ở lòng bàn chân, còn được gọi là địa cù, quyết tâm,...! Khi co các ngón chân lại có thể xác định được huyệt này."Quen là thoải mái thôi.""A..." Mày kiếm của Tạ Thanh Trình cũng hơi nhăn lại, huyệt vị này ấn vào luôn đau nhức, nhưng lại khiến người ta muốn ngừng mà chẳng Dư ấn ấn, màu đáy mắt càng ngày càng sâu, bỗng dưng ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại dáng Thanh Trình giữa lúc mệt mỏi lẫn thư giãn hỏi cậu một câu "Cậu mỏi à?""Không có." Giọng Hạ Dư đã hơi nghẹn, "Có thể khiến anh thoải mái, sao mà em mỏi cho được."Cậu nói, tiếp tục cẩn thận xoa bóp lòng bàn chân cho Tạ Thanh Trình, mát xa mu bàn chân nhợt nhạt...!Sau đó ấn tới mắt cá chân, đến túc tam lý...*Túc tam lý là huyệt vị nằm dưới đầu gối, trên cơ trước xương chày, dọc theo kinh tuyến dạ dày.Ấn tới sau đó, Tạ Thanh Trình quả thật lại thả lỏng, Hạ Dư thì có chút không chịu nổi gì gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy, hẳn là thế mát xa, nghe thấy Tạ Thanh Trình thấp giọng rên chẳng chút đề phòng, dần khó kìm nổi lòng, cuối cùng không nhịn nổi, giữ lấy mũi chân Tạ Thanh Trình, sau đó cúi đầu, hôn nhẹ lên này quả thực chẳng ngờ đến, Tạ Thanh Trình nào nghĩ tới trong lúc đang thả lỏng lại nhận sự kích thích này, run lên thoáng tỉnh táo lại."Hạ Dư, cậu——"Chuyện này trong mắt Hạ Dư thật sự cũng chẳng có gì, anh là người đàn ông cậu yêu yêu từng bộ phận trên cơ thể anh, đến khuyết điểm cũng trân trọng, sao lại để ý tới mấy thứ này chứ?Nhưng Tạ Thanh Trình lại chẳng nghĩ như mắt anh đối diện với ánh mắt si mê lưu luyến của Hạ Dư, lòng run lên bần bật, thật sự shock luôn người cứ nhìn đối phương hồi lâu như thế, Hạ Dư vì chìm trong tình yêu và ham muốn, giữ lấy chân anh, như ôm tuyết, như nâng ngọc, sau đó cậu rủ mắt nhìn mu bàn chân trắng như băng kia, lông mi run nhẹ...Cậu lại khẽ hôn Thanh Trình "..."Trong bầu không khí không ngừng nóng lên này, sự ái muội như đã hóa thành chất gel nặng nề, quấn quanh người bọn mắt Hạ Dư nhìn Tạ Thanh Trình dần si mê hơn, trong mắt cậu trai chẳng hề che giấu vẻ say đắm dành cho người đàn ông."Anh ơi..."Bờ môi cậu khẽ chạm vào làn da anh, như chuồn chuồn lướt chuồn đỏ lướt qua mu bàn chân, vút qua gợn sóng nhịp tim, chậm rãi bay lên trên...Sau đó Hạ Dư nắm lấy tay Tạ Thanh Trình, cọ nhẹ chóp mũi lên tay Tạ Thanh Trình, hôn lên từng ngón tay anh, sau đó thành kính lại dịu dàng dán bờ môi ấm áp lên mu bàn tay của Tạ Thanh Trình."Anh à...!Em muốn ở bên anh...""Muốn con người anh...!Còn cả trái tim anh nữa...""Anh Tạ...!Anh đồng ý với em đi mà, hẹn hò với em, cho em một danh phận, được không anh?"Tạ Thanh Trình bị một thanh kiếm sắc bén chẳng nhìn thấy đâm vào, chợt tỉnh sương mù mỏi mệt lại mơ màng trong mắt anh tan nhớ tới giấy khám bệnh hôm nay của mình, nhớ tới bản thân là đàn ông mà Hạ Dư cũng là nam giới, nhớ tới hết thảy...!Anh chỉ còn thời gian năm sáu năm thôi...Anh như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, muốn đẩy Hạ Dư Dư vẫn chưa tỉnh táo trẻ tuổi tràn ngập ái dục dành cho Tạ Thanh Trình, nào dễ tỉnh lại đến như vẫn chưa nhận ra sự khác thường của Tạ Thanh Trình, cậu hãy còn đắm chìm trong bầu không khí hòa hợp hiếm có giữa hai người khi nãy, khó dằn nổi lòng nhổm người dậy, chống trên người Tạ Thanh Trình, vây anh giữa mình và sô dịu dàng lại điên cuồng, si mê lại bệnh trạng nhìn anh chăm chú."Tạ Thanh Trình..."Cúi đầu hôn Thanh Trình chợt xoay mặt đi, nụ hôn của Hạ Dư dừng lại trên động mạch bên gáy hôn hạ xuống, trong lòng Tạ Thanh Trình hình như có gì đó đang sụp đổ, tiếng lòng hòa theo nhịp đập động mạch, anh sau khi choáng váng bắt đầu đẩy Hạ Dư ra mạnh mẽ."Đừng...!Không muốn, hôm nay tôi không có tâm trạng, Hạ Dư...!Hạ Dư cậu dừng lại đi!"Anh thật sự hoảng không biết bản thân đang sợ thứ sợ Hạ Dư phát hiện ra dấu trói lưu lại trên tay anh lúc trị liệu?Hay là sợ Hạ Dư nhìn thấy nốt ruồi son sau gáy anh bị xé rách lần nữa, còn chưa khép miệng?Hay là...Hay là sợ bản thân sẽ vô thức lún sâu xuống với Hạ Dư...!Sợ trùng cổ Hạ Dư đã chôn vào trong lòng anh lại muốn rục rịch. Anh đang sợ cái gì?Hạ Dư si mê Tạ Thanh Trình quá sâu, trên cơ thể người đàn ông ấy như có lực hút không nhìn thấy, thu hút cậu không ngừng lại thời suy nghĩ hỗn loạn cậu vì Tạ Thanh Trình, ánh mắt mơ màng, hoàn toàn không nghe thấy lời đối phương nói, vẫn hôn lên anh nóng cảm thấy anh thật xinh đẹp, tựa như một đóa hồng chỉ thuộc về mỗi hồng rực rỡ, nguy hiểm, có gai, nhưng cậu lại không nhịn nổi muốn hái càng loạn, suy nghĩ càng rối long hôn hoa, vươn tay vỗ về đóa hồng run rẩy kia."Hạ Dư, cậu...!Đủ rồi...!Buông tay ra...!Cậu buông tay ra đi...""Anh Tạ..."Thiếu niên chẳng nghe thấy, cậu quá mê muội, từng vầng sáng trong ánh mắt đều có thể nói rõ cái gì gọi là tình cảm rung động đậm sâu, mà đã đậm sâu, đương nhiên dính tới ham muốn, Hạ Dư vô thức cởi cúc áo của Tạ Thanh Trình cùng Tạ Thanh Trình bị ép tới cực hạn, bỗng dưng giãy giụa rút tay đang bị Hạ Dư siết chặt, tát vang một cái "bốp", vừa nặng vừa tàn nhẫn lên mặt Hạ Dư."...!"Một cái tát này quá mạnh, lại bất chợt như thế, Hạ Dư bỗng tỉnh táo, nhìn về phía người đánh Thanh Trình giữ chặt ống tay áo và cúc áo của mình, cố sức che giấu dấu vết sau khi bản thân trị liệu, đôi mắt đào hoa hỗn loạn lại chật vật."...!Đừng chạm vào tôi."Ánh mắt chạm nhau, sắc mặt Hạ Dư đen kịt lại, vẻ mặt nhất thời phức tạp đến lạ, vô thức lộ ra chút điên cuồng, nhìn tới thậm chí khiến Tạ Thanh Trình có chút không rét mà rất nhanh, chút điên cuồng trời sinh kia đã bị Hạ Dư miễn cưỡng đè Dư "Anh sao thế?"Cậu muốn túm lấy tay anh, lại bị Tạ Thanh Trình đột nhiên né tránh."Đừng chạm vào tôi." Anh nói lại lần nữa."..."Hai người bốn mắt nhìn nhau, thật lâu sau đó, Hạ Dư chậm rãi ngồi dậy khỏi người Tạ Thanh Trình, ngồi bên sô pha, rủ tóc mái tán loạn, cúi đầu không nói ra người khi nãy tát Hạ Dư chỉ cần không phải Tạ Thanh Trình, mà là bất cứ một ai khác, đều đã bị cậu hành tới vì là Tạ Thanh Trình, Hạ Dư mới chẳng còn cách nào khác, thậm chí còn cảm thấy áy náy—— Bởi vì từ trong mắt Tạ Thanh Trình, cậu đột nhiên nhìn thấy sự sợ hãi quá rõ Thanh Trình là người kiên cường như thế, dũng cảm đến vậy, gần như mỗi lần lộ ra vẻ sợ hãi, đều là vì bản thân Dư hơi nghiêng mặt đi, lẳng lặng nhìn Tạ Thanh Trình trên sô pha—— Mái tóc người đàn ông ấy tán loạn, năm ngón tay trắng như ngọc siết chặt vạt áo, cần cổ còn lưu lại dấu hôn của mình khi nãy, nhưng giữa mặt mày kiên cường lại chỉ viết mỗi vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm—— Cùng với sự lo sợ không yên bị đè Dư nhìn anh như thế, bỗng dưng vô cùng, hụt hẫng."Anh ơi..." Cậu khàn giọng nói, "Có phải em ép buộc anh khó chịu lắm không?""Có phải em lại khiến anh nhớ tới lúc trước...!Em đã làm vậy với anh không?""Em biết...!Em biết ban đêm có đôi khi anh mơ thấy ác mộng, thậm chí còn chợt run lên..."Tạ Thanh Trình "...""...!Anh ơi, em xin lỗi." Hạ Dư thấy anh mãi chẳng trả lời, dừng một lát, bỗng dưng nói với Tạ Thanh Trình như thế."...! Không phải em nhất định phải làm loại chuyện ấy với anh...!Nếu anh mệt rồi, hoặc là anh không có tâm trạng...!Anh nói với em có được không anh? Em sẽ không cưỡng ép anh đừng dùng ánh mắt ấy nhìn em, được không?"Thiếu niên đứng dậy."Em, em tới phòng sách của anh làm bài tập nhé...!Em khóa cửa lại, để anh nghỉ ngơi cho khỏe...!Em sẽ không cưỡng ép anh đâu, em chỉ muốn xin anh ở bên em mà thôi...""Anh đừng..." Giọng Hạ Dư đến cuối cùng cũng có hơi run rẩy, là đè nén, là đau lòng, cũng là mờ mịt—— Thanh âm ấy lại truyền ra tình cảm khiến trái tim Tạ Thanh Trình vô cớ run lên lần Dư nói với chút nghẹn ngào——"...!Tạ Thanh Trình, anh đừng sợ em.". Reads 511,094Votes 40,263Parts 200Complete, First published Aug 14, 2021Table of contentsSat, Aug 14, 2021Chương 2 Khi ấy tôi còn là học sinhSat, Aug 14, 2021Chương 3 Ngay từ ban đầu tôi đã có mâu thuẫn với anh taSun, Aug 15, 2021Chương 4 Khi gặp lại tôi rủ mắt nhìn anh taMon, Aug 16, 2021Chương 5 Anh ta ly hôn rồiTue, Aug 17, 2021Chương 6 Vẫn phải hẹn hòWed, Aug 18, 2021Chương 7 Anh ta hỏi tôi lái xe thế nàoThu, Aug 19, 2021Chương 8 Lại coi tôi thành người hầu để sai khiếnFri, Aug 20, 2021Chương 9 Tôi không để ý tới anh ta, tôi chỉ muốn thổ lộ với cô ấySat, Aug 21, 2021Chương 10 Hôm tỏ tình lại có chuyện xảy raSun, Aug 22, 2021Chương 11 Anh ta trở thành con tinMon, Aug 23, 2021Chương 12 Hung thủ hoá thành ánh lửaTue, Aug 24, 2021Chương 13 Chúng tôi sống sót sau tai nạnWed, Aug 25, 2021Chương 14 Nhắc lại chuyện đã qua và bí mậtThu, Aug 26, 2021Chương 15 Chúng tôi cùng ngủ trên chiếc giường sô phaFri, Aug 27, 2021Chương 16 Nhưng lại cãi nhau tới chia taySat, Aug 28, 2021Chương 17 Tôi và anh ta bị nhốt chungSun, Aug 29, 2021Chương 18 Nhớ tới ngày ấy anh ta từ chứcMon, Aug 30, 2021Chương 19 Cuối cùng cũng không cãi nhau nữaTue, Aug 31, 2021Chương 20 Vậy mà tôi lại bị anh ta phát hiệnWed, Sep 1, 2021Chương 21 Cô ấy bị tôi phát hiệnThu, Sep 2, 2021Chương 22 Anh ta bị tôi hại tới phát sốtFri, Sep 3, 2021Chương 23 Vụ án giết người chúng tôi bị cuốn vào vẫn chưa kết thúcFri, Sep 3, 2021Chương 24 Anh ta vào phòng khách sạn của tôiSat, Sep 4, 2021Chương 25 Tôi hôn anh taSun, Sep 5, 2021Chương 26 Sau khi tỉnh rượuMon, Sep 6, 2021Chương 27 Anh ta đi gặp Trần MạnTue, Sep 7, 2021Chương 28 Tôi cũng gặp Trần MạnWed, Sep 8, 2021Chương 29 Anh ta ăn gianThu, Sep 9, 2021Fri, Sep 10, 2021Chương 31 Anh ta thật sự không biết xấu hổSat, Sep 11, 2021Chương 32 Tôi thật sự quá oan uổngSun, Sep 12, 2021Chương 33 Anh ta tự chui đầu vào lướiMon, Sep 13, 2021Chương 34 Vậy đổi bạn diễn thôiTue, Sep 14, 2021Chương 35 Haiz, lại gặp án mạngWed, Sep 15, 2021Chương 36 Tôi cầm điện thoại Tạ Thanh TrìnhThu, Sep 16, 2021Chương 37 Thứ đâm chết cha mẹ anh taFri, Sep 17, 2021Chương 38 Tạ Thanh Trình, tôi chưa từng quên anhSun, Sep 19, 2021Chương 39 Cô ấy cũng chưa từng quên nỗi hậnMon, Sep 20, 2021Chương 40 Cùng nhau ngăn cản họ thôiWed, Sep 22, 2021Chương 41 Bởi vì chân tướng chưa bao giờ là vô nghĩaSat, Oct 2, 2021Chương 42 Anh nói cho tôi biết, chân tướng là gìSun, Oct 3, 2021Chương 43 Không thể tin nổi, sự thật lại là vậyMon, Oct 4, 2021Tue, Oct 5, 2021Chương 45 Sống chết của anh ta chẳng là gìThu, Oct 7, 2021Chương 46 Vẫn luôn lừa gạt tôiFri, Oct 8, 2021Sun, Oct 10, 2021Wed, Oct 13, 2021Thu, Oct 14, 2021Chương 50 Tôi không còn như trước kiaSun, Oct 17, 2021Chương 51 Tôi muốn anh ta cúi đầu với tôiSun, Oct 17, 2021Chương 52 Muốn cùng anh ta rơi vào vực sâuWed, Oct 20, 2021Chương 53 Muốn anh ta nằm trong tay tôiFri, Oct 22, 2021Chương 54 Nhưng tôi không trả tiềnSun, Oct 24, 2021Chương 55 Tôi không có trốn nha!Mon, Oct 25, 2021Chương 56 Tôi không có bắt chước anh ta nhé!Sat, Oct 30, 2021Chương 57 Chỉ là một dòng chữ xămWed, Nov 3, 2021Chương 58 Anh ta không phải thần linhFri, Nov 5, 2021Chương 59 Chỉ là một người bạn gái mà thôiSun, Nov 7, 2021Tue, Nov 9, 2021Thu, Nov 11, 2021Fri, Nov 12, 2021Chương 63 Không, anh ta không thơmSat, Nov 13, 2021Chương 64 Nhưng nóng quáSun, Nov 14, 2021Tue, Nov 16, 2021Chương 66 Không nhịn nổiThu, Nov 18, 2021Sun, Nov 21, 2021Chương 69 Tôi hẹn anh ấy đi xem phimSat, Nov 27, 2021Chương 70 Hôn anh ấy ở quán barSun, Nov 28, 2021Chương 71 Dường như điên cuồngTue, Nov 30, 2021Chương 72 Tôi chính là kẻ điênThu, Dec 2, 2021Chương 73 Vì sao tôi là kẻ điênSat, Dec 4, 2021Chương 74 Vì sao anh phải rời điMon, Dec 6, 2021Chương 75 Tạ Thanh Trình, anh trả lời tôi điWed, Dec 8, 2021Chương 76 Trần thiếu tuyệt vờiFri, Dec 10, 2021Chương 77 Anh họ tuyệt vờiSun, Dec 12, 2021Chương 78 Tôi nhận quay cảnh nóngTue, Dec 14, 2021Chương 79 Anh xem tôi quay thế nàoFri, Dec 24, 2021Chương 80 Anh nghe tôi nói nhỏTue, Dec 28, 2021Chương 81 Tôi hôn anh trong cơn mưa Tue, Dec 28, 2021Chương 82 Gặp lại người năm ấyWed, Dec 29, 2021Chương 83 Anh cũng bị bệnh ưThu, Dec 30, 2021Chương 84 Anh không chịu nói ra chân tướng ưFri, Dec 31, 2021Chương 85 Bọn tôi lại gặp vụ án nguy hiểmSat, Jan 1, 2022Chương 86 Bị nhốt cùng nhauSun, Jan 2, 2022Chương 87 Anh từng là toàn bộ chỗ dựa của tôiSun, Jan 2, 2022Chương 88 My heart will go onMon, Jan 3, 2022Chương 89 Năm anh ấy mười ba tuổiMon, Jan 3, 2022Chương 90 Bí mật của anh ấyTue, Jan 4, 2022Chương 91 Anh ấy thay đổi ước mơWed, Jan 5, 2022 Chương 92 Anh ấy là ánh sáng quay trở vềFri, Jan 7, 2022Chương 93 Anh ấy là con người bí ẩnSat, Jan 8, 2022Chương 94 Anh ấy trải qua nỗi khổ biệt liSun, Jan 9, 2022Chương 95 Đổi cho anh quay về bờTue, Jan 11, 2022Chương 96 Đồng loại của tôiThu, Jan 13, 2022Chương 97 Không giống nhauFri, Jan 14, 2022Chương 98 Giày cao gót đỏSat, Jan 15, 2022Chương 99 Em có thể tới nhà anh ăn Tết khôngSat, Jan 22, 2022Chương 100 Sao cô ta có thể tới nhà anh ăn Tết!Mon, Jan 24, 2022Chương 101 Sao cô ta có thể nói với anh như thếTue, Jan 25, 2022Chương 102 Chỉ có em hiểu anh nhấtMon, Jan 31, 2022Chương 103 Tạ Thanh Trình anh phải chịu trách nhiệm với emTue, Feb 1, 2022Wed, Feb 2, 2022Chương 105 Không nói nên lờiThu, Feb 3, 2022Chương 106 Ngắm nhìn bóng dáng anhFri, Feb 4, 2022Chương 107 Giúp anh điều traSat, Feb 5, 2022Chương 108 Sao cô ta lại tới tìm anhSun, Feb 6, 2022Chương 109 Tại anh quyến rũ người khácMon, Feb 7, 2022Chương 110 Em rất muốn hôn anhWed, Feb 9, 2022Chương 111 Chúng tôi có manh mốiThu, Feb 10, 2022Fri, Feb 11, 2022Chương 113 Tôi gặp được ai?Fri, Feb 11, 2022Chương 114 Tôi gặp dì taSat, Feb 12, 2022Chương 115 Bọn tôi tới tiệm mát-xaSun, Feb 13, 2022Chương 116 Trông thấy xác chếtMon, Feb 14, 2022Chương 117 Anh ơi anh lái xe đỉnh quáTue, Feb 15, 2022Chương 118 Tạ Thanh Trình, vì sao anh phải đối xử với em như thếWed, Feb 16, 2022Chương 119 Em muốn giết cô taThu, Feb 17, 2022Chương 120 Không giết cũng khoét timFri, Feb 18, 2022Chương 121 Anh lại gọi em là nhóc quỷSat, Feb 19, 2022Chương 122 Tình cảm riêng bị nhận thấySun, Feb 20, 2022Chương 123 Lại tới hội sở Không DạMon, Feb 21, 2022Chương 124 Gặp lại nơi hội sởTue, Feb 22, 2022Chương 125 Yêu anh đau lắmWed, Feb 23, 2022Chương 126 Lại còn, yêu anhThu, Feb 24, 2022Chương 127 Anh à, anh nói lý chút điFri, Feb 25, 2022Chương 128 Em muốn theo đuổi anhSat, Feb 26, 2022Chương 129 Nghiêm túc theo đuổi anhSun, Feb 27, 2022Chương 130 Băng ghi hình bí ẩnMon, Feb 28, 2022Chương 131 Tình địch tránh hết ra cho tôiTue, Mar 1, 2022Chương 132 Cách thiếu niên theo đuổi tình yêuWed, Mar 2, 2022Chương 133 Khiến anh vui vẻ một chút là tốt rồiThu, Mar 3, 2022Chương 134 Có thể để tôi làm một lần không thế!!Fri, Mar 4, 2022Chương 135 Bọn tôi sẽ không từ bỏSat, Mar 5, 2022Chương 136 Em muốn đi cùng anhSun, Mar 6, 2022Chương 137 Tiến vào tổng bộMon, Mar 7, 2022Chương 138 Trần Mạn xuất hiệnWed, Mar 9, 2022Chương 139 Lựa chọn sinh tửFri, Mar 11, 2022Chương 140 Anh chủ động hôn emSun, Mar 13, 2022Chương 141 Đang động lòngTue, Mar 15, 2022Chương 142 Anh hút một điếu thuốc lá nữ*Thu, Mar 17, 2022Chương 143 Hồi âm làm em động lòngSat, Mar 19, 2022Sun, Mar 20, 2022Chương 145 Người phụ nữ mặc đồ đỏ ấyMon, Mar 21, 2022Wed, Mar 23, 2022Fri, Mar 25, 2022Chương 148 Trần ai lạc địnhSat, Mar 26, 2022Chương 149 Càng ngày càng mất khống chếMon, Mar 28, 2022Chương 150 Thật lòng chúc mừngTue, Mar 29, 2022Chương 151 Đêm sinh nhật tuổi hai mươi ấyWed, Mar 30, 2022Chương 152 Sự mập mờ bị phát hiệnFri, Apr 1, 2022Chương 153 Mặc sức tuôn chảyMon, Apr 4, 2022Chương 154 Chẳng thể dằn ái dụcWed, Apr 6, 2022Chương 155 Chị nghĩ nhiều ít thôiFri, Apr 8, 2022Chương 156 Bí mật của anhSat, Apr 16, 2022Chương 157 Em không chạm vàoTue, Apr 19, 2022Chương 158 Khó có thể nói nên lờiFri, Apr 22, 2022Chương 159 Cuối cùng cũng kiên quyết hạ quyết tâmSun, Apr 24, 2022Chương 160 Lại một lần nữa, anh rời điWed, Apr 27, 2022Chương 161 Chậm rãi chia xaSat, Apr 30, 2022Chương 162 Em rể chết tiệtMon, May 2, 2022Chương 163 Giận tới mức anh ngất xỉuTue, May 3, 2022Chương 164 Giận tới mức bà ta phát cuồngWed, May 4, 2022Chương 165 Thêm một người nữa giận cũng đượcThu, May 5, 2022Chương 166 Tôi nói rõ với tình địchSat, May 7, 2022Chương 167 Anh đừng khócSat, May 7, 2022Chương 168 Anh đừng không cần emSun, May 8, 2022Chương 169 Anh đừng không gặp emMon, May 9, 2022Chương 170 Chấp nhận cuộc hôn nhân nàyTue, May 10, 2022Chương 171 Chẳng thể nào ngờ tớiThu, May 12, 2022Fri, May 13, 2022Chương 173 Sự kiều diễm trong đám cướiSat, May 14, 2022Chương 174 Nói rõ với Lữ tổngSun, May 15, 2022Chương 175 Lại thêm một người bày tỏMon, May 16, 2022Chương 176 Tình địch chạm mặtThu, May 19, 2022Chương 177 Chiếc khuyên ấy lại xuất hiệnSat, May 21, 2022Chương 178 Manh mối nối lạiMon, May 23, 2022Chương 179 Người ấy từ biệtTue, May 24, 2022Chương 180 Đi tới nơi đất kháchWed, May 25, 2022Chương 181 Bước lên bảo tọaFri, May 27, 2022Chương 182 Tôi là Hạ tổng mớiFri, May 27, 2022Chương 183 Anh nghi ngờ em ưFri, May 27, 2022Chương 184 Vậy đối đầu thôiFri, May 27, 2022Chương 185 Bắt đầu hành độngFri, May 27, 2022Chương 186 Chỉ anh mới có thể lừa emFri, May 27, 2022Fri, May 27, 2022Chương 188 Chân tướng để lạiFri, May 27, 2022Chương 189 Lá bùa bay xuốngFri, May 27, 2022Fri, May 27, 2022Chương 191 Anh cảm thấy em sẽ hận anh chứMon, May 30, 2022Chương 192 Tới nơi đất khách xa xôiThu, Jun 2, 2022Chương 193 Tựa như cố nhân vềSat, Jun 4, 2022Tue, Jun 7, 2022Chương 195 Chúng tôi gặp lạiThu, Jun 9, 2022Chương 196 Anh có kẻ thay thế rồiSat, Jun 11, 2022Chương 197 Thành che chở người khác rồiTue, Jun 14, 2022Chương 198 Lại hẹn gặp anh lần nữaThu, Jun 16, 2022Chương 199 Tổn thương lẫn nhauSat, Jun 18, 2022Chương 200 Lại còn đối đầu với anhSun, Jun 19, 2022Chương 201 Thủ đoạn hèn hạ tôi cũng làmSun, Jun 19, 2022TÁC GIẢ Nhục Bao Bất Cật Nhục Edit Chu Beta Đang beta lại Tình trạng bản gốc Hoàn 254 chương Tình trạng edit Hoàn GIỚI THIỆU Mặt người dạ thú điên khùng công x thích dạy đạo lý lạnh lùng ly hôn thụ. Câu chuyện về thiếu niên mắc bệnh tâm thần đặc biệt và bác sĩ lạnh lùng. Niên hạ. Nhắc nhở ấm áp Cốt truyện yêu đương ngốc nghếch, không theo phép tắc, mìn gì cũng có lại còn rất máu chó, bạn đu bạn giỏi. Chậm nhiệt, chưa giải quyết vấn đề, nghi ngờ phạm tội, bệnh lạ. Nội dung yêu đương là chém bậy chém bạ. Bối cảnh tiểu thuyết là đô thị hiện đại không có thực, câu chuyện xảy ra không nằm trên quốc gia của chúng ta, không ở trong xã hội thật sự, xin đừng KY, xin đừng hô hào nhảy hố, xin đừng khảo chứng, nội dung tiểu thuyết y học chứng bệnh tình hình trị liệu quy chế trị liệu đã để bác sĩ chuyên ngành xem xét, kết quả đánh giá là không hề có thật mà cũng chẳng có tính khoa học, đơn giản là viết bậy viết bạ, KHÔNG THỂ COI LÀ THẬT ĐÂU NHA. Nhắc nhở của editor CÓ YẾU TỐ RAPE VÀ 7749 HỐ MÌN KHÁC, NẾU CHẤP NHẬN ĐỌC, VUI LÒNG KHÔNG ĐẢ KÍCH TÁC GIẢ! Tag Niên hạ, tình yêu đô thị, ngược luyến tình thâm. Nhân vật chính Tạ Thanh Trình, Hạ Dư Phối diễn Nhóm nhân vật phụ Chủ đề các đồng chí, xin đừng khuất phục trước khó khăn nhé. Vẫn câu cũ, bản edit chỉ đảm bảo độ chính xác khoảng 80%, nếu có sai sót mong mọi người góp ý thêm, xin cảm ơn! "Lách cách".Hết thảy bóng tối bỗng sáng bừng, màn ảnh chớp động, hình ảnh dần hiện là một gian phòng ký túc xá cho nhân viên nhà trường, khu cũ nhất có tuổi đời trăm năm nằm tít trong góc cùng của toà nhà, tại nơi hiu quạnh, học viện hơn phân nửa là đẩy các giáo viên trẻ tuổi xanh tươi mơn mởn vào này nhìn từ ngoài vào lát gạch đỏ cùng trắng khá đẹp, dây leo thường xuân xanh tươi lan ra xinh xắn động lòng quấn quanh toà nhà xanh biển cũ, ai đi ngang qua cũng đều không nhịn nổi liếc nhìn mấy bận, có may mắn trở thành giáo viên, tới khi đi vào mới chợt nhận thấy—— hoá ra căn phòng này đã tu sửa lâu năm, trong mặt tường toàn dấu vết loang lổ, giống như để lộ vẻ mỏi mệt sau vô số lớp trang mỏi tới mức ngay cả TV kỹ thuật số cũng chẳng có, phân cho mỗi căn phòng ở tầng ký túc xá, đều là chiếc TV truyền hình cáp loại hộp có thể nói là cổ lỗ sĩ."Khu vực trung hạ lưu Trường Giang liên tục có mưa to đến bão..." Thiếu niên đi qua hàng hiên vào cửa, cửa sổ thuỷ tinh phòng thường trực để lọt ra âm thanh chương trình TV, bà lão trực ban trước kia lần nào cũng ngăn cản cậu làm ồn "Này, bạn học nhỏ cậu có hiểu gì không đó? Đây là ký túc xá giáo viên, là nơi giáo viên ở, tên học trò như cậu đừng có chạy qua chạy lại suốt thế chứ." Nhưng hôm nay, bà lão không chất vấn cậu nữa, hoặc vì bà đang ngẩn ra, già rồi mắt cũng mờ, trong đêm tối không nhận thấy cậu đi ngang lên thẳng tầng ba, gõ lên tấm cửa sắt quen thuộc két một tiếng mở ra, cô gái trong cửa ló đầu ra "Là cậu à?" Thiếu niên nhỏ giọng đáp "Cô giáo Tạ." Cho dù đã rất muộn, thiếu niên lại là khách không mời mà tới, nhưng cô là giáo viên của cậu, cũng là người có quan hệ thân thiết nhất với cậu trong trường, cô gái sau nỗi ngạc nhiên ngắn ngủi, vẫn mời cậu vào một ly trà, thêm gừng thái lát, trời bên ngoài đổ mưa, cô cảm thấy hơi lạnh ẩm ướt trên người thiếu niên, trà gừng có thể xua Tạ đặt chén trà còn toả hơi nóng lên bàn trà trước mặt cậu "Về khi nào thế?" "Hôm nay vừa về ạ." Thiếu niên lúng túng đứng trước sô Tạ "Ngồi đi." Lúc này cậu mới ngồi xuống, tay siết lại trên đầu gối, câu nệ, không chạm vào chén trà kia."Về sao không nói với cô muộn vậy rồi, vẫn có xe tới trường à?" "...!Dạ." "Thế việc nhà kia giải quyết sao rồi?" Thiếu niên im lặng chốc lát, cúi đầu gảy gảy vết rách trên quần bò mình."Mẹ em vẫn muốn cho em thôi học..." Cô Tạ trầm là sinh viên rồi, học trò chọn học hay không học, nhà trường không có quyền can thiệp, cô từng nói chuyện với mẹ thiếu niên trước mắt, hứa sẽ miễn giảm học phí cho gia đình đặc biệt khó khăn, hy vọng mẹ có thể cho phép đứa nhỏ này học cho xong đại học đã vất vả thi người mẹ kia lại sắc bén mà từ chối—— "Đọc sách gì chứ? Học tiếng Trung? Có ai mà không nói tiếng Trung Quốc hả? Mấy người rặt một lũ lừa tiền!" Cô kiềm giọng bình tĩnh phân rõ phải trái với người mẹ "Cậu bé rất có thiên phú, chị xem, cũng đã năm hai rồi, bỏ dở nửa chừng không phải rất đáng tiếc ư? Huống chi đợi sau khi học xong hết hai năm nữa rồi ra ngoài, em ấy cũng tìm được một công việc tốt trong xã hội, tôi từng hỏi em ấy, sau này em ấy muốn làm giáo thành tích của em ấy, thi vào biên chế giáo viên cũng không thành vấn đề, đây là giấc mơ của cậu bé, công việc của giáo viên lại ổn định..." "Nó không làm nổi giáo viên gì hết! Cô cũng không phải chưa thấy mặt nó!" Câu đầu tiên của bà mẹ như đao cùn đánh xuống, chém vào giữa dòng điện vô Tạ cảm thấy rất giận dữ, nhưng cô cũng không biết nên đáp trả lại thế nào. "Giờ tôi sẽ cho nó về làm công! Trong nhà không có tiền! Không cần lãng phí thời gian nữa! Khuôn mặt đó—— khuôn mặt đó...!Đọc sách, sao mà có thể được! Có trường nhà ai nhận một giáo viên như thế cơ chứ!" Đó là gương mặt thế nào? Trong phòng cô Tạ thắp một bóng đèn sợi đốt, công suất thấp, sáng mờ mờ, nhưng vẫn chiếu sáng được gương mặt thiếu mặt cậu, cô Tạ đã nhìn rất quen rồi, cho dù là ai lần đầu nhìn thấy gương mặt này, cũng đều hít ngược một hơi khí lạnh—— nửa gương mặt âm dương, cũng không biết đã sinh bệnh gì, vết xanh xanh tím tím lan từ trán bao phủ tới cổ, như giấu giếm phần da bị thối mà rợn người, lồ lộ vẻ không bình thường."Có bệnh!" "Đừng tới gần nó, không khéo lây bệnh mất." "Eo! Đồ âm dương!" Cậu dần lớn lên cùng khuôn mặt này, với tiếng chửi rủa lẫn cười nhạo như hình với vì có bệnh, bệnh mà không biết che giấu, xấu mà chẳng biết tránh né, thiếu niên từ nhỏ đã chịu đủ loại dè cho có cố gắng học tập, lại ôn hoà chung sống với người khác, cậu vẫn như con ác long chạy dưới ban ngày, không nhận được bất cứ đối xử công bằng rất ít người như cô Tạ, có thể nhận ra nửa khuôn mặt bình thường của cậu kia rất nhu thuận, là hoà luôn hoà nhã mà lẳng lặng chịu hết dè bỉu của mọi người, có đôi khi bản thân còn phối hợp cười giễu, giống như bản thân cậu thật sự đã làm chuyện gì rốt cuộc thì cậu có làm gì sai chứ? Trong mắt cô Tạ thấy, cậu là người học hành nghiêm túc nhất, trung thực an phận nhất, phân vào một nhóm nhỏ cũng lẳng lặng làm nhiều việc khác bắt nạt cậu, cậu cũng luôn tốt tính chịu đựng, không hề nói nhiều."Không sao đâu, cô ạ, cô chịu tâm sự với em, em đã rất vui trước em ở xóm, người ta thấy em đều né đi, tới tận giờ chẳng có ai có thể chú ý nghe em nói vài câu như cô cả." "Các bạn học cũng tốt lắm, ít nhất không hề lấy gạch đánh em." Cậu nói hết sức bình thản, nhưng đầu cúi gằm mãi, vai cũng khom xuống, tấm lưng dài gánh vũ nhục nặng nề, khiến cột sống cậu cũng khác thường, bị ép cô lại nói với cậu "Sau buổi tự học tối chỉ cần em đồng ý, có thể tới tìm cô để phụ đạo riêng, có gì không hiểu, cần cô giúp, cứ việc mở miệng." Cậu cười cười hết sức ngại ngùng, nửa khuôn mặt bình thường lộ chút vẻ xấu hổ hồng biết cậu hai năm, đã quen với việc cậu khom lưng, tới gõ cửa phòng ký túc của cô, mang luận văn, tản văn đã viết cẩn thận của cậu, thậm chí có cả thơ ca đưa cho cô, mong cô chỉ buổi này có rất nhiều người thích mắng chửi, lại rất ít người thích làm lại cố chấp viết bạn học cười nhạo cậu, người quái dị viết ra thứ ghê tởm này kia, ghê muốn chết, còn ghê hơn cả da mặt như vỏ nho thối của cười cười, thành thành thật thật viết giờ, ngay cả phần quyền hạn này cậu cũng chẳng có Tạ nghĩ tới chuyện phía trước, lòng thổn thức, thương hại nhìn đứa trẻ trước niên nói "Lần này em tới, là để tạm biệt mai em phải đi rồi." "Về quê sao?" "...!Vâng, coi là vậy đi." Thiếu niên ngừng một lát "Cô à, nếu bệnh của em không phải trên mặt, mà là ở nơi khác người ta không trông thấy, mọi người sẽ đối xử tốt với em hơn một tốt biết bao." Hốc mắt cô Tạ rốt cuộc không nhịn nổi mà đỏ lên, chuyện tới bước này rồi, cái gì cố được cũng đã cố, tiếc là cô dù sao cũng không phải người nhà của cậu, cô không thể đưa ra quyết định cuối cùng, cũng không thể cứu được cảnh thiếu niên eo hẹp đi theo từng ngày, mẹ hối hận khi để đứa nhỏ này ra ngoài học, trong nhà dù sao vẫn còn một đứa con thứ thân thể mạnh khoẻ, mới học tới trung học, đứa có bệnh kia gọi về lẹ lẹ, có thể để đứa nhỏ khoẻ mạnh ra cảm thấy bà ấy làm vậy cũng chẳng có gì sai, là một người mẹ, cũng phải cân nhắc tới gia cảnh, bà ấy rất công bằng."Em...!Lần trước em để lại chỗ cô, bài luận văn muốn cô xem giúp em, cô còn chưa sửa xong hết——" Cô Tạ cảm thấy mình cũng sắp nhịn không nổi mà rơi nước mắt, hoảng hốt đổi đề tài."Nhưng trước đó cô đọc hết sức cẩn thận, em có muốn trì hoãn chút hẵng làm thủ tục thôi học đầy đủ không, chờ cô phê ý xong..." "Không được đâu ạ." Cậu lắc đầu cười, "Trời vừa sáng, em phải đi rồi." Cô hết sức hối hận, vì sao lại cảm thấy vẫn còn thời gian? Vì sao không kéo dài thêm một đêm? Lại vì sao, muốn dạo phố, tán gẫu, bắt đầu cuộc trò chuyện dong dài chẳng ý nghĩa ấy? Nơi đây có giấc mộng của học trò sắp tan vỡ, còn có một trái tim ngừng đập, dù cô là giáo viên cuối cùng của cậu, cũng không thể tặng cho giấc mộng của cậu một bó hoa chia tay."Thực xin lỗi..." "Có gì đâu ạ." Cậu nói, "Nhưng em có viết một bài thơ tay cuối cùng, em có thể tặng nó cho cô không?" Cô vội gật lấy từ túi sách ra cho cô xem, trang giấy rất mỏng, cầm trong tay tựa như chẳng có chút sức đọc xong từng câu từng chữ, là một bài thơ tình viết rất quyến luyến, nóng bỏng nhiệt liệt, lại thật cẩn thận, cô từng đọc rất nhiều thứ về tình yêu mà các bậc thầy đã "Khi nào được dựa bên rèm, để trăng chiếu cả đôi ta ngấn lệ ráo khô?" của cổ nhân, cho tới "Đôi mắt ta lại càng đẹp hơn, bởi trong mắt ta có người" của hiện tại, nhưng giờ khắc này, tựa như chẳng bằng trang giấy mà thiếu niên đưa không hề nói thẳng ra thứ gì, như thể nói thẳng ra là sự thiếu hụt của luật niên là một nhà thơ, biết mất đi ý thơ, ở nơi tình yêu xa vời, cũng sẽ chỉ sót lại nỗi rối bời."Kỷ niệm để lại cho cô." Khuôn mặt xấu xí và gương mặt bình thường đều viết lên sự dịu dàng."Thực xin lỗi, cô, em thật sự không mua nổi món quà nào để tặng cho cô hết." "Chẳng có gì tốt hơn thứ này cả." Cô khom người xuống, nén nỗi nghẹn ngào, "Em, em ăn chút gì đó nhé, cô lấy trà bánh cho em." Tìm khắp nơi, bình ổn lại được cảm xúc của bản thân, cô Tạ cầm một hộp bánh quy bơ đặt lên bàn niên lễ phép cảm ơn, dưới ánh nhìn chăm chú của cô Tạ, rốt cục cũng cẩn thận nâng chén trà lên, lại rụt tay về, nhẹ kêu "Nóng quá." Cô chạm thử "Sao vậy? Ấm mà." Nhưng vẫn thêm chút nước lạnh cho niên thích ăn bánh quy nhất, nhâm nhi từng chút từng xong uống xong, đêm hẵng còn nói "Cô ơi, em nán lại ở chỗ cô đọc sách một lát có được không?" "Đương nhiên là được." Thiếu niên mỉm cười, có hơi bất đắc dĩ "Cũng sắp phải đi rồi, cuối cùng còn làm phiền cô như vậy." "Không sao hết, em nán lại thêm một lát cũng được...!Đúng rồi, sau khi em về, cho cô địa chỉ đi, cô sẽ để ý mà gửi cho em một phần sách thông minh như vậy, kỳ thật cho dù có tự học...!Cũng chẳng kém chút nào hết." Cô Tạ chỉ có thể nói chuyện phiếm để an ủi, "Có gì cần giúp đỡ, có thể gửi thư tới tìm cô." Thiếu niên nhìn cô "Cảm ơn." Ngừng một lát."Nếu ai cũng giống cô, thì có lẽ..." Cậu cúi đầu, không nói thêm gì ký túc cô nhiều nhất là sách, vì vẻ ngoài cậu xấu xí, bệnh tình lộ rõ, mỗi lần tới tiệm sách đều trở thành tiêu điểm, cô mới mời cậu tới ký túc giáo viên, đưa sách mình cất giữ cho cậu niên cứ vậy ở trong ký túc giáo viên đọc sách một đêm, như chỉ cần có một đêm này, sẽ mang hết toàn bộ chữ nghĩa về quê của rất hiếm khi có thời gian cho bản thân như vậy, từ trước cậu chẳng ở lại quá muộn, vì lo rằng mình sẽ làm phiền tới công việc và lúc nghỉ ngơi bình thường của các thầy hôm nay lại là ngoại Tạ không trách cậu tuỳ hứng vào ngày cuối cùng, chính bản thân cô cũng thức tới tận nửa đêm với cậu, quả thực có chút mệt, bất giác dựa vào bên bàn mơ màng, cô nghe thiếu niên bỗng nhiên lại nói với cô "Cô Tạ." Cô mơ màng đáp cậu một tiếng."Còn có một chuyện, em muốn xin lỗi cô." "Trước đây trong ban mất đồ...!Mấy thứ linh tinh của các học trò ấy, kiếm sao cũng không thấy, làm hại cô bị phê thứ đó, kỳ thật là do em lấy." Cô mơ mơ màng màng ngạc nhiên choàng tỉnh, nhưng thân thể rất nặng nề, nặng tới mức không dậy niên có vẻ đau xót nói "Nhưng em không cần mấy thứ đó, một chút tiền em cũng chẳng họ chế giễu em như vậy, trong lòng em kỳ thật có oán hận...!Em ném hết túi của họ vào đống cổ khổ, sau đó thiêu đó họ có nghi ngờ tới em, nhưng cô lại chẳng hỏi đến em câu nào, còn giúp em mở đường thật người làm chuyện này, đúng là em chứ không hề sai." "Em không có dũng khí để thừa nhận, em chỉ là người bình thường trong mắt mỗi một người thôi, thậm chí còn là một người tốt nữa." "Người đó chính là cô." "Cô à, có phải em rất giả tạo không?...!Nhưng nếu ngay cả cô cũng thất vọng về em, em không biết nên làm gì bây giờ là người duy nhất tán thành với em trong cuộc đời này." Hắn nói xong lời cuối cùng, giọng càng lúc càng mắt lại trong veo, gần như trong suốt, tựa đã trút được gánh nặng."—— Chuyện hối hận cuối cùng em từng làm chính là chuyện này...!Cô Tạ, thật sự là không thể làm gì của em hình như chuyển từ trên mặt em, tới tâm lý của em có kiếp sau, em thật sự rất muốn làm một người bình thường...!Em không muốn bị bệnh tới mức ngay cả tư cách yêu đương cũng chẳng có." "Cô Tạ..." Gió lao xao thổi vào cửa sổ, thổi trúng trang giấy trên bàn bay đi, như lá cờ chiêu đó, tất cả quay về im lặng. Trà lạnh trên Tạ tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, nhận ra mình ngủ trước bàn học một đêm, trong phòng rất sạch sẽ, thiếu niên là người lễ phép hiểu chuyện, nhưng ngày ấy hắn không đợi tạm biệt giáo viên hẵng dọn đồ rời tránh khỏi lòng có chút hụt hẫng, cô đứng dậy, mắt còn mông lung ngái ngủ đi vào phòng đầu nhìn bàn trà lại thấy—— Cả người như rơi vào thùng nước đá, hoảng hốt mở to đôi mắt! Trà hôm qua cô mang cho thiếu niên, đã đóng lại thành băng, nhưng...!Nhưng...!Trong phòng rõ ràng ấm áp tận hai mươi bảy hai mươi tám độ! Sao lại vậy? Sao lại thế? Cô trợn tròn mắt tìm khắp phòng, càng lúc càng nhiều dấu vết khiến lòng cô nguội lạnh—— hộp sắt bánh quy bơ, hôm qua rõ ràng cô thấy thiếu niên đã ăn, nhưng giờ ngay cả một miếng cũng chẳng trà trong chén đông cứng thành băng, nhưng vậy còn chưa hết, còn thứ cuối cùng—— Cuối cùng, trang thơ tình hàm súc kia, nội dung trên đó cô đã thuộc nằm lòng, lá thư chia tay cậu viết tặng cũng chẳng nói, tới tận giờ không hề có trang giấy kia...!Cô gần như run rẩy, bỗng "Ting" một tiếng, điện thoại rung lên, sợ hãi khiến cô nhảy dựng, vội chộp lấy, hoá ra là thư khẽ thở hắt ra, lại nhớ ra gì đó trong giấc mơ, vì thế nhanh chóng gọi vào điện thoại thiếu tim đập cùng rung động với tiếng máy."Alo?" Kết nối người nhận điện thoại là một người phụ nữ trung niên quen thuộc, thô lỗ, nhưng lúc này lại mang theo tiếng khóc nức nói qua nói lại mấy câu với mẹ thiếu niên đầu dây bên rơi thẳng vào một chiếc hố đen không đáy, lao nghe thấy—— "..." "Lại là các người! Lại là các người! Tôi còn chưa tìm tới mấy người nữa đấy! Các người thật sự tự mò tới đây!" Người phụ nữ trách mắng, những gì nói trước đó cô Tạ đã chẳng thể nhớ nổi, trong đầu cô gần như trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng gào thét thê lương như gậy đập xuống "Nó chết rồi! Chết rồi!" Máu như hoá rồi? "Đều tại mấy người mê hoặc hết!! Nó cãi nhau với tôi, chạy ra ngoài, ngoài trời đổ mưa lớn, cảnh sát nói, ở đó có một đoạn điện hở..." Tai cô Tạ ong chửi rủa nặng nề hoà lẫn tiếng kêu khóc, cô lại chỉ miễn cưỡng nghe được hai câu, như ma như quỷ, như cuộc chia ly không thuộc về thế phụ nữ ở đầu dây bên kia, đau đớn kêu chói tai "Còn tìm gì nữa? Còn tìm cái gì đây?!" —— "Hôm qua đã là ngày đầu thất của nó rồi!". Đam MỹTruyện Ngược Nguồn Edit + Beta Chu 68,750 Hoàn Thành 015446 13/04/2023 Đánh giá 9/10 từ 67 lượt Bạn đang đọc truyện Sổ Bệnh Án của tác giả Nhục Bao Bất Cật Nhục. "Lách cách". Hết thảy bóng tối bỗng sáng bừng, màn ảnh chớp động, hình ảnh dần hiện lên. Đây là một gian phòng ký túc xá cho nhân viên nhà trường, khu cũ nhất có tuổi đời trăm năm nằm tít trong góc cùng của tòa nhà, tại nơi hiu quạnh, học viện hơn phân nửa là đẩy các giáo viên trẻ tuổi xanh tươi mơn mởn vào này nhìn từ ngoài vào lát gạch đỏ cùng trắng khá đẹp, dây leo thường xuân xanh tươi lan ra xinh xắn động lòng quấn quanh tòa nhà xanh biển cũ, ai đi ngang qua cũng đều không nhịn nổi liếc nhìn mấy bận, có may mắn trở thành giáo viên, tới khi đi vào mới chợt nhận thấy—— hóa ra căn phòng này đã tu sửa lâu năm, trong mặt tường toàn dấu vết loang lổ, giống như để lộ vẻ mỏi mệt sau vô số lớp trang yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn hoặc Sau Khi Sống Lại Tranh Của Tôi Hot Khắp Thế Giới Sổ Bệnh Án một tác phẩm có nội dung khá là cuốn hút. Mình tin rằng các bạn sẽ vô vùng thích tác phẩm này. THÔNG TIN TRUYỆN SỔ BỆNH ÁN Tên truyện Sổ Bệnh Án Thể loại Đam Mỹ Tác giả Nhục Bao Bất Cật Nhục Tóm tắt truyện Sổ Bệnh Án Đây là ký túc xánhân viên của trường, phần lâu nhất đã có 100 năm tuổi, ở một nơi hiu quạnh ở góc dưới của tòa nhà, học viện có hơn một nửa là giáo viên trẻ tuổi xanh tươi. Căn phòng này nhìn từ bên ngoài rất đẹp với gạch đỏ và trắng, và những dây thường xuân xanh mướt trải dài tuyệt đẹp, bao bọc tòa nhà màu xanh cổ kính. Ai đi ngang qua cũng không thể không nhìn thấy vài lần. Sự rõ ràng - Căn phòng này đã được sửa chữa trong nhiều năm, và những bức tường đầy những vết bẩn, như thể hiện vẻ mệt mỏi sau vô số lớp trang điểm. Tôi mệt mỏi đến mức thậm chí không có TV kỹ thuật số. Rất muộn, có truyền hình cáp kiểu cũ trong mỗi phòng trên tầng ký túc xá, nhưng anh ấy đã mất tích. Và người thân thiết nhất ở trường, cô gái đã mời anh về nhà sau một chút ngạc nhiên. Trà được ủ và thêm gừng cắt lát. Bên ngoài trời đang mưa. Cô ấy có thể cảm nhận được sự ẩm ướt trên cơ thể của cậu thiếu niên, và trà gừng có thể xua tan cảm lạnh. Cô phân biệt sự bình tĩnh và thoải mái của mình với mẹ cô. au này cậu ấy sẽ làm giáo viên. Thiếu niên từ nhỏ đã phải hứng chịu đủ thứ chế giễu vì bệnh tật, bệnh tật không thể che giấu, bệnh tật xấu xí là điều không thể tránh khỏi. Dù anh ấy có chăm chỉ học hành và sống hòa thuận với người khác thế nào, anh ấy vẫn giống như một con rồng ác chạy trong ngày và không được đối xử công bằng. Ít ai như anh Tạ, có thể nhìn ra nửa kia khuôn mặt bình thường rất ngoan ngoãn, hiền lành. Anh ấy luôn bình tĩnh, nhưng anh ấy bình tĩnh chịu đựng mọi lời chế giễu và đôi khi thậm chí còn bật ra tiếng cười như thể anh ấy thực sự đã làm sai điều gì đó. Lỗ mắt của Thiếu Tá rốt cuộc chỉ có thể đỏ bừng lên, chuyện này đến nay đã đến rồi, cô cố gắng làm gì cũng được, đáng tiếc rốt cuộc cô không phải người nhà của anh, cô rốt cuộc không thể đưa ra quyết định cũng không cứu được anh. . Gia đình của thiếu niên ở gần đây và vẫn tiếp tục hàng ngày, tôi rất tiếc cho đứa trẻ này học hành, tôi có đứa thứ hai khỏe mạnh ở nhà, tôi vừa tốt nghiệp cấp ba, tôi bị ốm Trẻ sẽ được gọi lại sớm, trẻ khỏe mạnh có thể tha trẻ ra ngoài. Đọc truyện cùng mình nhé.

sổ bệnh án truyện tranh