Bảo Bối, Em Chạy Không Thoát! Tác giả: Bắp Cải. Chương 8: Chút yên bình. Trước Tiếp . Sau khi Hứa Nhan trở về liền vội vàng muốn
Đọc truyện tranh Bảo Bối Em Chạy Đâu Cho Thoát chap 23 mới nhất 2020 tại kho truyennet. Tìm kiếm gần đây . Chuyện Tình Yêu Của Nữ
Bạn đang xem: Bảo bối em chạy không thoát. Nhớ lại đêm qua, người đàn ông khốn kiếp kia thực sự là không chịu yên tỉnh một chút xíu nào, cứ khoảng 30" lại đè cô xuống hung hăng mà muốn cô.
Bảo Bối, em chạy không thoát đâu ! chương 3 | Đọc CHÂN CHÓ full - doc truyen Bao Boi, em chay khAng thoAt dAu ! chương 3 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi
Bảo Bối, em chạy không thoát đâu ! chương 6 | Đọc Ngoại Truyện : CẢM GIÁC THỐNG KHỔ full - doc truyen Bao Boi, em chay khAng thoAt dAu ! chương 6 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi
Bảo Bối Em Chạy Đâu Cho Thoát audio, Mới Cập Nhật: 366 kết thúc, Rõ ràng là làm giả đồ dỏm cao thủ, không thể hiểu được thành người khác đồ dỏm tân nương! Uy uy, thả ta đi đi! Các ngươi nhận sai người lạp! Kẻ lừa đảo cứ như vậy lọt vào đ
rAV83. Đợi Prem làm xong bữa cơm đã là một tiếng sau, lúc này Boun vừa đặt mông xuống ăn được mấy đũa thì bên ngoài có người tìm đến. Cũng không phải ai xa lạ mà là bác sĩ riêng của anh, mặc một chiếc áo sơ mi sọc màu xanh nhạt, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng vẻ ngoài cũng không thay đổi nhiều lắm. Phản ứng đầu tiên của hắn khi nhìn thấy Prem là nghệch mặt ra, sau đó không giống như trước kia mở miệng cười đùa, mà là xị mặt xuống, giống như cậu đã làm gì có lỗi với hắn cho Oreo một ánh mắt, hắn liền nhăn mày đi ra ngoài không nhịn được có chút tò mò hỏi"Anh... bị bệnh sao?"Theo như hiểu biết của cậu thì người này sẽ không gọi Oreo đến nếu không có việc gì nghiêm trọng. Trước kia có một đoạn thời gian cậu cùng Oreo tiếp xúc, hắn nói cho cậu biết khá nhiều điều về anh. Mặc dù thân là bác sĩ riêng của Boun kiêm bạn từ hồi đại học nhưng hắn cũng không có quyền tự tiện ra vào căn biệt thự này, muốn đến phải báo trước một tiếng. Trong vòng mấy năm, số lần Boun gọi hắn qua xem bệnh thật sự rất ít, chỉ có duy nhất lần đó khi cậu bị thương là mỗi ngày hắn đều phải chạy qua chạy lại mà không muốn nói rõ, chỉ gật gật đầu xem như thừa nhận mình bị bệnh. Người ta đã như vậy, Prem cũng không mặt dày tiếp tục hỏi, đợi bọn họ ăn cơm xong, cậu liền ôm bảo bối về ở trên tầng hai chờ khoảng nửa tiếng mới thấy Boun đi vào, hắn không vui nói"Tại sao cậu ta lại trở về? Muốn moi thêm tiền từ cậu à?"Nam nhân đi đến trước mặt Oreo, sau khi ngồi xuống mới thở dài một hơi"Nếu cậu ấy thật sự muốn trở về, cho dù là thích tiền của tôi, tôi cũng rất sẵn lòng đưa ra.""Hử? Cậu điên rồi à! Nam nhân kia có cái gì tốt mà cậu lại cố chấp như vậy chứ?"Trước kia Oreo rất có hảo cảm với Prem, thậm chí lúc trò chuyện còn cảm thấy vô cùng hợp nhau, tưởng chừng như bạn thân từ thuở nào vậy. Bất quá sau sự kiện bốn năm trước, Boun vì sự rời đi của cậu suy sụp một đoạn thời gian dài rồi ăn uống không điều độ dẫn đến viêm loét dạ dày, hắn lại không thích cậu nổi nữa. Một Lily đã đủ làm Boun đau khổ, Prem càng khiến con người đầy kiêu ngạo như anh ta thay đổi hoàn toàn, thê thảm không nhìn nổi. Lúc ấy nếu hắn đến chậm thêm vài ngày, nói không chừng Boun đã trực tiếp quy ngửa đầu nhìn trần nhà, chợt có cảm giác mệt mỏi."Nam nhân kia độc ác như vậy, nói đi liền đi, sao tôi lại yêu cậu ta được? Tôi cũng không biết."Cảm giác rung động đến một cách vô cùng lặng lẽ. Anh như một con ong mật đói khát, cậu là một đóa hoa diễm lệ đầy hấp dẫn, chỉ cần anh nhìn thấy cậu liền không tự chủ được bị thu hút. Mặc dù biết đóa hoa này là hoa ăn thịt, anh cũng vẫn ngu ngốc đâm đầu nhìn dáng vẻ của anh như vậy, đành thở dài một hơi, bắt đầu đem dụng cụ ra kiểm tra sơ bộ thân thể của Boun."Tốt lắm, không có vấn đề gì, thân thể khỏe mạnh. Về phần dạ dày của cậu, gần đây chú ý ăn uống một chút là sẽ không bị đau nữa.""Cảm ơn." Boun gật đầu đứng lên, tự mình đưa Oreo ra đến cửa rồi nói"Sức khỏe của tôi đã tốt hơn nhiều rồi, không cần cách tuần lại phải kiểm tra nữa, sẽ không xảy ra chuyện đâu.""Cậu còn dám nói là khỏe? Ai làm việc đến mức bị suy nhược cơ thể rồi ngất xỉu khi đang lái xe thế? Khi đó không chết đã là may mắn lắm rồi!" Oreo bực mình nói, cũng không muốn nhớ lại nữa liền hừ một tiếng rồi này mấy năm nay có vợ xong tính tình dường như thay đổi không ít? Boun chợt nghĩ, sau đó xoay người quay trở lại phòng ngủ của mình, chần chờ một lúc, vẫn đi qua phòng Prem nhìn xem. Anh đứng trước cửa phòng, thật muốn nói chuyện với cậu, muốn nhìn thấy vừa nghĩ vậy, cửa phòng đột nhiên mở ra, Prem chớp chớp mắt nhìn không nghĩ tới cậu lại xuất hiện cho nên có chút lúng túng, giả vờ hỏi "Santa có trong phòng không?""Có, thằng bé đang học chữ, anh muốn vào sao?"Prem lùi lại một bước nhường đường cho anh, nhưng Boun không đi vào, mắt chỉ lo dán chặt vào khuôn mặt của cậu. Người nào đó bị anh nhìn chằm chằm, ngại ngùng nói"Nếu anh không vào, vậy tôi xin phép."Cậu nói xong đóng cửa lại, vốn dĩ định xuống bếp pha trà uống nhưng bây giờ không cần nữa. Cách một cánh cửa, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của Boun. Bàn tay mũm mĩm cùng cái trán tựa lên cửa gỗ, khẽ thở dài một với người đàn ông này, cậu thật sự không có cách nào. Cậu muốn sống một cuộc sống bình thường, không hi vọng bản thân một lần nữa vướng vào rắc rối của giới thượng lưu, nhưng hết thảy suy nghĩ đều sẽ thay đổi khi nhìn thấy anh. Chỉ cần ở bên cạnh Boun, tim cậu lại bất chấp sự ngăn cản của lí trí mà gia tốc, đập vội đến mức máu trong người cũng nóng thật muốn hỏi hỏi, rốt cuộc cậu đối với anh là gì? Nếu là yêu, vì sao còn phá vỡ lời hứa của bọn họ mà tìm đến người khác? Chẳng lẽ đàn ông chính là như vậy, dù đã có vợ, vẫn sẽ không chống cự được cám dỗ?________________________________Cuộc sống của Prem cứ tiếp diễn một cách bình thường, khi chung sống với Boun cũng không xảy ra bất kì vấn đề gì, hơn nữa cực kì thoải mái. Anh dành nhiều thời gian ở bên cạnh Santa chơi đùa, còn dạy thằng bé học, thật sự chẳng khác gì một người bố chuẩn khi biết Athin lừa cậu, cậu đã thả ba người thanh niên phạm tội kia ra, không còn ý định trả thù nữa. Bất quá trước khi cho bọn họ đi cũng dặn người của mình giáo huấn qua một trận để hả ngồi trong phòng làm việc, nhìn màn hình máy tính hiển thị vô số dữ liệu, lòng không khỏi trùng xuống. Phó giám đốc dường như không thành thực lắm? Bắt đầu rục rịch bòn rút tiền quỹ của công ty rồi đây."Chủ tịch, có một người phụ nữ họ Suwannarat muốn tìm cậu, hiện đang chờ ở quán cà phê đối diện." Trợ lý từ bên ngoài đi vào, hướng về phía cậu thông tri một nhăn mày, họ Suwannarat sao? Vậy chắc hẳn là Ramida Suwannarat rồi. Không biết cô ta đến đây làm gì?Còn nửa tiếng nữa mới tan làm, nhưng hôm nay cậu có hẹn ra ngoài ăn cơm cùng Boun và bảo bối, vì vậy quyết định về sớm một chút, xem Ramida muốn nói gì. Cậu đứng lên, đem áo khoác ngoài mặc vào rồi giẫm lên giày da xuống tầng trệt của công chiều nhẹ nhàng phủ xuống thành phố sầm uất, tiếng còi xe inh ỏi khiến cho tâm trạng của cậu không được thoải mái lắm. Ồn ào và hỗn loạn vô lúc cậu đứng chờ đèn xanh để qua đường, lông tơ cả người chợt dựng đứng lên, tim đập thình thịch. Một chiếc xe từ cánh trái lao vụt về phía trước giống như đứt thắng mà tông mạnh vào vô số chiếc xe khác khiến mọi người hét ầm lên. Bởi vì vụ va chạm liên hoàn này xảy ra quá bất ngờ nên người bị quẹt trúng không hề ít, một chiếc xe motor ở ngã tư đường cũng mất lái lao về phía ngươi của cậu chợt co rụt lại, theo bản năng muốn né đi, nhưng khóe mắt vừa vặn bắt gặp một đứa nhỏ đứng bên cạnh mình. Cậu không chút nghĩ ngợi liền vươn tay ra đẩy đứa trẻ kia tới trước, chính mình lại tránh không chỉ thấy cả người đau nhức, bị một lực cực lớn tông trúng rồi ngã xuống đường, mùi máu tươi nhanh chóng xộc vào trong mũi cậu thật đau quá, cả người mềm nhũn chẳng còn chút khi mất đi ý thức, cậu loáng thoáng nghe được có người gọi tên của run rẩy ôm cậu vào trong lòng, máu tươi theo trán cậu chảy dọc xuống gò má và cần cổ trắng mịn, màu sắc có chút tương phản đâm vào trong mắt anh vừa đau vừa chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này, sợ cậu nhắm mắt lại sẽ không còn tỉnh dậy nữa, vì vậy không ngừng gọi tên cậu."Warut! Warut! Không có việc gì! Em sẽ không sao! Em nhất định sẽ không sao đâu!"Boun vừa nói vừa cẩn thận giúp bác sĩ nâng cậu lên cán, cũng chẳng biết anh đang an ủi cậu hay an ủi chính mình. Anh ôm Santa đang trong tình trạng hóa đá lên xe cấp cứu ngồi. Đứa trẻ này cứ ngây ngốc nhìn ba của mình như vậy, khóc cũng không thể Prem bị trầy xước không ít, nhưng đều là vết thương ngoài da, chỉ riêng phần đầu bị va đập mạnh là nguy hiểm một tay nắm tay cậu, một tay ôm Santa, trái tim không ngừng nhảy lên từng hồi dồn dập. Anh cảm thấy có chút khó thở, nhìn sắc mặt ngày càng tái đi của cậu mà lo lắng không rồi đến nơi, nhìn cậu nằm bất động trên vũng máu mà không khỏi kinh hãi, sau đó chết lặng. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, anh chắc chắn sẽ không chịu nổi đả kích tai nạn liên hoàn vừa rồi khiến người bị thương không ít, lúc vào trong làm thủ tục rất loạn. Áo ngoài Boun đều bị máu tươi nhuốm bẩn, bộ dạng xốc xếch vô cùng. Trong lúc làm giấy tờ, một tay của anh vẫn luôn giữ tay Santa không rời, sợ thằng bé xảy ra chuyện gì bất nửa tiếng đồng hồ, đèn phòng cấp cứu vẫn còn đang sáng. Dì In và Plan nhận được tin tức cũng chạy đến đây. Bên cạnh đó còn có Mek và người đều mang vẻ mặt nghiêm trọng ngồi trước phòng cấp cứu. Plan đem Santa ôm lên đùi rồi dỗ thằng bé ngủ, nhưng dỗ một lúc lâu vẫn chẳng có tác dụng gì. Thằng bé cứ trở ra như khúc gỗ, lúc sau mới nói"Chú, ba của con chảy rất nhiều máu...""Không sao cả, con đừng lo, con ngủ một giấc đi, ngủ dậy là ba con sẽ không sao."Plan nén nước mắt, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng của nhìn chằm chằm vào bàn tay dính máu đang run rẩy của mình, đây là máu của Prem, rất nhiều, cậu sẽ thật không có việc gì, đúng không? Cậu rất mạnh mẽ, sẽ ổn thôi mà, sẽ ổn cả. Anh không ngừng lẩm bẩm trong lòng, nói rằng Prem sẽ bình an vô sự, nhưng nỗi sợ hãi mất đi người mình yêu vẫn xông lên não, khiến anh không ngừng phát nhẫn cưới anh vẫn luôn đeo trên tay cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, thậm chí có vết đã khô lại, dính nhớp đáng giây mỗi phút trôi qua đều khiến Boun cảm thấy hoảng loạn thêm một dáng vẻ của anh như vậy, Plan cũng không còn ý trách móc gì nữa. Chuyện của cậu trước đây không liên quan đến người đàn ông này, anh ta mặc dù từng làm anh trai cậu đau khổ, nhưng có lẽ anh thật sự yêu anh cậu. Mặc dù không hiểu rõ Boun lắm, nhưng cậu cũng biết anh khá lâu rồi, chưa từng nghĩ anh sẽ lộ ra vẻ mặt thất hồn lạc phách như lúc hong biết gì hết nha = cuối năm tự nhiên trúng cái chap này chớ tui vô tội
Boun lớn đến chừng này tuổi chưa từng tiếp xúc với trẻ con, không hẳn là anh không thích tụi nhỏ, mà là tính tình của anh quá lạnh nhạt, cho nên không biết phải làm sao để con nít vui vẻ, cũng chẳng biết đùa. Nhưng là con người luôn luôn có ngoại lệ, anh có thể dịu dàng với Prem, có thể cười với cậu thì tất nhiên cũng có thể cho cục cưng của cậu một ưu người làm trong biệt thự đều trợn to mắt quan sát một lớn một nhỏ đang ngồi ở phòng khách cầm bộ điều khiển đua xe chơi đến quên trời quên đất, sau đó tự hỏi đây là ai? Ông chủ của bọn họ bị ai tráo đi mất rồi? Rõ ràng mặc quần tây âu và áo sơ mi cực kì nghiêm túc, đến cả một cái cúc áo trên cùng cũng gài cẩn thận, bộ dáng mười phần lạnh lùng! Vì cái gì lại hành động như thế!Hoa mắt! Nhất định là hoa mắt! A không không, ảo giác, bọn họ gần đây làm việc quá mệt mỏi nên gặp ảo giác rồi!Fluke quản gia tỏ vẽ mình thật bình tĩnh, nhưng là lúc nhìn thấy đứa nhỏ kia túm tóc Boun rồi cười hắc hắc, ông cũng không nhịn được lặng lẽ vuốt mồ hôi. Cậu chủ hi sinh vì Prem quá nhiều!Boun bế Santa trên tay, mặc kệ cho tóc mình bị giật đến rối, chỉ chăm chăm hỏi"Bảo bối, chú và cha con, ai tốt hơn?"Cục bột nhỏ mím môi suy ngẫm, một lát sau vẫn chưa mở miệng trả lời, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại liên tục. Trong suy nghĩ của thằng bé, hai người ai cũng tốt cả, chỉ cần cho thằng bé bánh kẹo và chơi cùng nó là được rồi. A, còn phải dễ nhìn nữa!Người nào đó IQ rất cao, tất nhiên cũng mau chóng học được cách lấy lòng đứa nhỏ này, vội nói"Một lát ra ngoài, chú dẫn con đi mua bánh, có thích không?"Anh cũng không để ý khi ở bên cạnh Santa, cái vẻ thâm trầm đáng sợ của mình lại tự nhiên tiêu thất. Vì muốn dụ dỗ đứa nhỏ này mà anh bỏ ra không ít công sức, mặt mũi cũng mất hết, bị Fluke quản gia cười trộm mấy lần."Thích!"Tiểu bảo bối thân thiết ôm cổ Boun, cảm giác được cưng chiều thật sung sướng, giống như khi ở bên cạnh baba vậy."Vậy con thích chú, hay là cha của con hơn?"Vừa hỏi đến đây, khuôn mặt tròn tròn của Santa lại nghệch ra và bắt đầu suy tư. Biết đứa nhỏ này đã gần gũi Mek trong thời gian khá dài, tình cảm cũng rất tốt nên Boun cũng không ép nữa. Khẽ đưa tay bóp nhẹ gò má của thằng bé một cái, xúc cảm mềm mại, giống như sờ vào một cái bánh pudding có độ đàn hồi cao vậy, chẳng trách mọi người lại thích trẻ sửa sang lại đầu tóc một chút rồi ôm Santa ra ngoài, tự mình lái xe đưa thằng bé đến công viên chơi. Nếu Prem đã để ý đứa nhỏ này như vậy, thì biết đâu anh có thể thông qua thằng bé mà một lần nữa khiến cậu mở lòng với mình. Dù cách anh ép cậu trở lại bên cạnh anh rất đáng giận, nhưng anh không hối hận."Chú, con muốn chơi cái kia!"Santa chỉ tay vào một cây cầu trượt hình chim cánh cụt trong công viên, vui sướng kêu lên."Được. Cẩn thận một chút."Boun cẩn thận dắt tay thằng bé đến gần, phát hiện nơi này có rất nhiều trẻ nhỏ đang ngồi xây lâu đài cát hoặc chơi đuổi bắt. Mà phần lớn phụ huynh của bọn nhỏ đều là phụ nữ!Anh vừa đến, lập tức khiến mấy người xung quanh phóng ánh mắt sang, có kinh ngạc, có tò mò, cũng có yêu thích. Thời đại này muốn tìm một người đàn ông chịu giúp vợ trông con cũng đâu có dễ dàng gì, muốn đàn ông vừa tốt tính vừa đẹp trai thì càng khó như lên trời! Nhưng là người kia rõ ràng thuộc dạng đàn ông hiếm có đó!"Chào cậu, cậu là cha đứa nhỏ này sao?"Có người phụ nữ trung niên ôm con gái đến gần chỗ cầu trượt, tò mò nháy mắt chuyển sang chế độ xa cách ngàn dặm, lạnh nhạt ừ một tiếng. Người kia thấy vậy cũng không tránh ra, hơn nữa nhiệt tình nói"Chàng trai, chắc là vợ cậu phải hạnh phúc lắm! Tôi mấy lần bảo chồng trông con, ông ta đều một hai tìm cớ để từ chối đó!"Khuôn mặt của người nào đó hơi giãn ra, dường như lời nói của bà dì này khiến anh vui vẻ hơn một chút. Anh ôm thân thể bé nhỏ của Santa thả lên trên cầu trượt, sau đó dặn dò"Nhớ cẩn thận."Santa ngoan ngoãn gật đầu, gò má phiếm hồng vì hưng phấn, sau đó nhân lúc Boun vừa buông tay liền trượt vù xuống dưới. Cầu trượt không cao lắm, lại rất ngắn và an toàn, là loại dành riêng cho trẻ chân nhỏ của Santa đặt xuống đất, sau đó lạch bạch chạy về phía Boun, cười toe toét"Lần nữa lần nữa! Con muốn chơi lần nữa!""Ừ..."Boun lại ôm đứa trẻ lên, cho nó tiếp tục trượt dì đứng bên cạnh hai mắt long lanh lấp lánh nhìn anh"Đúng là một ông chồng tốt! Không biết vợ năm nay bao nhiêu tuổi rồi, vợ cậu hôm nay bận phải không?"Nam nhân được khen, ngoài mặt thì không biểu hiện gì, nhưng trong giọng nói đã có phần thân thiện hơn một chút"Em ấy có việc phải làm nên tôi đưa con trai ra ngoài chơi.""À vậy sao? Cậu thật chịu khó!"Nói đôi ba câu xong, bà dì liền cắp nách con gái chạy trở về bởi vì đã đến giờ nấu cơm. Cùng lúc đó, điện thoại Boun cũng reo vang, anh nhìn màn hình, ngoắc tay với Santa"Là baba con gọi."Bảo bối đang định trượt thêm một vòng nữa thì nghe đến baba, vội chạy ù qua, chờ mong nhìn điện thoại.[Anh đang ở đâu?]Trong giọng nói có một chút lo lắng cùng gấp gáp, Boun không trả lời mà đưa điện thoại đến trước mặt bảo bối. Hai cánh tay nhỏ đưa ra ôm lấy di động, cười hì hì"Ba? Con đang ở công viên với chú! Ba mau tới trượt cùng con đi! Chú sẽ bế ba lên, chú rất khỏe!"Vừa nói vừa nhìn Boun bằng ánh mắt hâm mộ, sau này lớn lên Santa cũng sẽ khỏe như chú, có thể bảo vệ được mẹ![Bảo bối? Là công viên gần quảng trường thành phố sao? Đợi một chút, ba đến ngay!"Prem nói đến ngay, nhưng cũng mất hết gần mười phút lái xe, trong lúc đó Santa đã chơi được rất nhiều trò, hiện đang buồn ngủ được Boun ôm ở trong cậu nhìn thấy hình ảnh nam nhân cao lớn ngồi ở trên ghế đá an tĩnh ôm con trai mình, tim không hiểu sao lại đập thình thịch lên. Dưới bóng cây, Boun rút đi biểu tình nghiêm khắc cứng ngắc thường ngày của mình, thay vào đó là dáng vẻ ôn nhu vuốt ve đầu nhỏ của bước nhanh đến nhìn con trai đang lim dim, lại nhìn anh thật sâu"Anh ra ngoài, sao không gọi cho Plan?""Chỉ là đi chơi một chút, em nghĩ tôi sẽ để thằng bé xảy ra chuyện sao?"Boun hơi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lo lắng của cậu, trong lòng ẩn ẩn không vui, chẳng lẽ anh không đáng tin như vậy?"Được rồi, anh có cho thằng bé ăn cái gì chưa?"Anh nghe cậu nói vậy mới sực nhớ ra cả buổi chưa đưa bảo bối đi ăn, dù sao cũng là lần đầu tiên chăm trẻ, tất nhiên sẽ xuất hiện chút thiếu khuôn mặt tuấn mỹ trong nháy mắt có chút cứng lại, Prem liền biết anh quên mất việc quan trọng này. Nhưng cậu cũng không trách anh được. Việc nam nhân cao ngạo này hạ mình đưa con trai cậu đến công viên chơi đã phần nào xoa dịu trái tim đáng thương của cậu rồi. Đây không biết có được gọi là một loại thành tựu hay không?Cậu chớp mắt nhìn anh, không nhanh không chậm nói"Gun tổng nên đưa con trai tôi về rồi, thằng bé đang tuổi phát triển, cần ăn uống đầy đủ. Tôi không muốn bảo bối của tôi bị đau dạ dày như anh."Mặc dù là đang bị trách móc, thế nhưng Boun không có chút khó chịu, cố tình chỉ nghe mấy chữ cuối cùng mà cậu nói. Thì ra cậu vẫn nhớ anh bị đau dạ dày sao?Boun ôm Santa lên, theo chân Prem trở lại biệt thự, sau đó mặt dày đi theo cậu về tận phòng."Anh có thể ra ngoài, tôi muốn thay quần áo."Prem trực tiếp đuổi người, may mắn là anh không ngang ngạnh như trước kia, mỗi lần cậu thay đồ đều đứng nhìn chằm chằm. Anh xoa xoa đầu cục cưng một cái rồi mới đi ra lại hai người trong phòng, Prem đơn giản tắm sơ qua rồi xuống phòng bếp làm mấy món đơn giản cho con trai. Trước kia cậu đã có sở thích nấu ăn, về sau lại sinh Santa ra thì càng chú trọng vấn đề cơm làm xong hết thảy, Prem mới lên đánh thức bảo bối dậy, dẫn thằng bé xuống phòng sống ở trong biệt thự này cũng không khác ở nhà dì cậu nhiều lắm, miễn là không bị giam lỏng thì vẫn rất thoải lúc hai ba con ăn cơm, Boun lười biếng đi xuống rồi tự mình múc một chén cơm nhảy vào bàn ăn."Không có phần của anh."Prem lập tức hạ giọng đuổi khách, đáng tiếc Boun ngay cả nháy mắt một cái cũng chẳng thèm làm, tùy tiện đưa đũa vào trong đĩa rau nhân xinh đẹp cau mày đặt chén xuống, ánh mắt khó hiểu nhìn Boun."Nguyên liệu làm mấy món này đều lấy trong tủ lạnh của tôi, vì sao không cho tôi động vào?"Anh chống cằm, ngón tay thon dài nâng đũa lên gắp thêm một miếng thịt vào chén mình rồi bắt đầu mặc kệ người nào đó, vừa ăn vừa vụng về gắp cho baba của không nói nữa, im lặng ăn cơm. Cứ xem như trong lúc dùng bữa có một con ruồi đậu lên bàn là được rồi, sao phải nhiều lời?Một nhà ba người ăn thực yên tĩnh và hòa hợp, khiến cho Fluke quản gia vui thay bọn họ. Mặc dù hơi tiếc nuối vì đứa nhỏ kia không phải con của cậu chủ nhưng thằng bé rất đáng yêu, cũng rất lễ phép hiểu chuyện, ông cực kì yêu thích. Bình thường ở độ tuổi này trẻ con hay nhõng nhẽo và bám mẹ, nhưng Santa không giống vậy, cả ngày vui vẻ tươi tắn như mặt trời nhỏ, không ngừng truyền sinh khí cho lão già sắp xuống lỗ như ông.
Prem bị dày vò suốt mấy tiếng đồng hồ, thể lực không chống đỡ nổi mà ngất lịm trong vòng tay anh từ lúc nào. Đôi môi đỏ mọng bị anh cắn có chút sưng lên, dung nhan xinh đẹp phủ một tầng hồng nhạt sau kích tình càng khiến nam nhân dục vọng dâng cao. Nhưng là nghĩ lại sức khỏe của cậu vốn đang kém, hiện tại nếu không biết tiết chế sẽ khiến cậu bị thương, anh đưa tay vuốt những sợi tóc dính ướt mồ hôi sang bên tai cậu, đơn giản giúp cậu xử lý sạch sẽ dấu vết trên người rồi ôm cậu đi cảm bốn năm nay bị dồn nén chặt chẽ cuối cùng cũng được phóng thích, Boun như trút được gánh nặng. Anh hi vọng sắp tới có thể sinh một tiểu bảo bối đáng yêu như vợ mắt đã lại qua thêm mấy ngày, sức khỏe của Prem cũng dần dần khôi phục. Từ đêm đó bị Boun kéo lên giường vận động xong, cậu thẹn quá hóa giận nên không cho anh chạm vào người nữa, nói cái gì cũng nhất quyết không chịu hành sự. Có vẻ như đêm đó bị anh ăn quá mãnh liệt nên hiện tại vẫn còn hơi điều tra xong việc bốn năm trước liền tự động đến khai báo với cậu, biểu thị bản thân rất trong sạch không có mèo mỡ gà đồng gì, mặt dày yêu cầu cậu bồi thường tổn thất tinh thần cho biết mình hiểu lầm nam nhân này, trong lòng cũng cảm thấy áy náy đôi chút nhưng vì nhiều lí do mà cứng rắn không chịu thể hiện ra. Cậu vẫn còn nhớ như in sáng hôm đó lúc tỉnh dậy đi đứng không được tự nhiên để cho Santa lo lắng một nay là ngày đầu tiên Santa đến trường, cậu phải dậy sớm chuẩn bị rất nhiều thứ, vậy mà nam nhân kia còn như keo dán chuột dính chặt lên người cậu, giống như sợ buông tay một cái là cậu chạy mất vậy, làm cậu đi đứng cũng không được thuận tiện."Anh đưa em và Santa đi."Boun buông một câu chắc nịch, không đợi cậu đồng ý đã ôm con trai lên xe, Prem đang định đeo ba lô cho cục cưng thấy anh đi trước thì bất đắc dĩ đành cầm trên tay, chậm chạp theo sau."Santa, nơi đó có ai bắt nạt con thì nhớ lời ba dạy, không được để mình chịu thiệt, sau này ba sẽ dưa con đi học võ phòng thân."Cậu vừa mới ngồi lên ghế phụ đã thấy Boun nghiêm túc nhìn con trai mà nói, chẳng biết lại dạy hư cái gì đây! Santa là đến trường mẫu giáo chứ không phải đi trường quân sự..."Santa, qua đây ngồi với baba."Prem ôm con trai từ trong lòng Boun ra, để thằng bé ngồi lên đùi mình rồi liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh"Anh hôm nay cũng không đi làm sao?"Đã nhiều ngày rồi anh chưa đến công ty, với tình trạng này, cậu nghi ngờ sớm muộn gì DINOZ cũng bị anh phá hư."Anh có thể ở nhà làm xuyên đêm, không cần lo." Anh xoay vô lăng, trầm thấp cất nghe xong nhăn mày"Anh ngại mình sống lâu quá sao? Bác sĩ Oh đáng tin cậy của anh đã tỉ mỉ viết ra một danh sách những điều anh không thể làm rồi mà?"Cậu nhớ rõ trong đó viết không được thường xuyên thức đêm! Boun dù tài giỏi đến đâu cũng chỉ là con người bình thường, một khi sức khỏe bị đe dọa thì phải nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, đằng này anh sống không khoa học chút nào."Anh không sao. Em quan tâm anh như vậy là tốt rồi."Anh bình tĩnh đáp, sau đó không lâu, xe dừng lại bên một ngôi trường mẫu giáo tư nhân phủ sơn màu hồng phấn, trên tường có đủ loại hình vẽ đáng yêu, khiến cho hai mắt Santa lấp la lấp lánh, còn không kiềm được in mặt lên cửa xe mà nhìn chằm chằm. Prem thầm than, không hiểu sao diện tích nơi này lại còn lớn hơn cả trường cấp ba mà cậu từng theo học, đây là trường mẫu giáo thật sao? Cũng quá hoành tráng rồi!Santa hưng phấn đến đỏ cả mặt, thân thể bé nhỏ vừa được thả xuống đất đã chạy vù vào bên trong, bỏ rơi cả phụ huynh của mình. Ngoài cửa có vài đứa nhỏ đang khóc oa oa ôm chặt bố mẹ không chịu buông ra, hiển nhiên là không quen với việc đi học, không muốn rời xa vòng tay của người không khỏi tự hào nhìn bảo bối nhà mình"Santa đúng là rất ngoan.""Thằng bé là do chính tay tôi nuôi dạy, thông minh, lễ phép và hiểu chuyện là tất yếu!"Prem liếc anh, giả vờ khoe khoang một chút rồi chạy nhanh đến nắm ngón tay con trai mình, nói"Con chậm chút, lát nữa baba phải ra ngoài gặp bạn, cũng không biết khi nào về, chiều nay để papa đến đón con được không?"Dạ!"Santa nhìn cậu xong liền dùng ánh mắt tò mò ngắm loạn khắp nơi, dáng vẻ rất đáng yêu, đối với đứa nhỏ thì mọi thứ xung quanh đều vô cùng mới mẻ. Mặc dù trước kia ở Mỹ đã từng được gửi đi nhà trẻ nhưng không có lớn như thế này! Giống như một cung điện vậy đó!"Nơi này toàn bộ đều là con cháu của giới thượng lưu theo học, anh đã để người trông chừng Santa nên em có thể yên tâm."Boun đứng ở cửa nhìn con trai đang làm quen với bạn mới, thấp giọng nói với người bên hơi nhếch lông mày, thì ra là trường dành cho đám con cháu "quý tộc", chẳng trách hoành tráng như vậy. Thật tình cậu không thích nơi này lắm, nhưng hôm trước anh nói sẽ lo vấn đề học hành của Santa cậu cũng đã đồng ý rồi, hiện tại chỉ đành ngậm ngùi thuận theo khỏi trường học, Prem mới nghĩ tới hôm nay cậu có hẹn với Mek, thật ra việc không có gì nghiêm trọng nhưng cậu cũng chẳng dám để anh chồng nhà mình biết, lơ đãng nói"Một lát tôi sẽ đi gặp vài người bạn cũ, buổi chiều anh nhớ quay lại đón Santa là được rồi.""Ừm. Anh đã biết. Em muốn đi đâu?""Thả tôi xuống phía trước đi, cũng gần đây thôi, anh còn có việc phải xử lý mà, không phải sao?"Prem nào dám để anh đưa đến gặp Mek chứ? Một người là chồng, một người có mối quan hệ đặc biệt khó nói, đặt bọn họ lại gần nhau có khác gì châm ngòi nổ cho một quả bom đâu? Cậu cũng không muốn tự làm khó mình. Về phần vì sao Mek muốn tìm cậu, phải đến gặp anh ta thì mới biết mím môi, việc cần xử lý sao? Hình như còn chưa giải quyết nốt chuyện của Ray Anchali, mấy ngày nay anh nhất mực theo sát vợ yêu, bận tối mặt tối mũi như thế thì thời gian đâu mà quan tâm tên họ An đó chứ? So với việc trả thù, anh càng chú ý tới thái độ của bé xã nhà mình lúc này hơn, Prem nói chuyện với anh nhưng lại không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt của anh, rõ là đang chột dạ."Mek muốn gặp em?""Đúng vậy, hôm qua có nói chuyện một chút. Dù sao anh ấy và tôi cũng là bạn cũ, không thể vô duyên vô cớ cắt liên lạc được."Prem bị anh phát hiện thì không tiếp tục giấu diếm, nửa câu sau chính là muốn nói cho anh biết hiện tại bọn họ chỉ là bạn cũ mà thôi, có qua lại một chút cũng rất bình thường, không cần quá lo lắng. Bình dấm chua di động này mỗi khi đổ liền vô cùng đáng sợ đó...Boun bình tĩnh lái xe, chạy thẳng một đường vẫn không có ý dừng cho cậu xuống. Anh có thể yên tâm về phần những kẻ như Mean trước kia vây quanh vợ mình, bởi vì bọn họ dễ đối phó. Bất quá Mek thì khác, nam nhân này rất có bản lĩnh, được anh vinh dự liệt vào một trong những mối nguy hiểm tiềm tàng xung quanh vợ mình."Anh có thể đi theo không?""Tất nhiên là không!"Prem vừa nghe anh nói liền dứt khoát phản đối! Cậu trông thấy khuôn mặt của Boun không vui, gần đây anh tiếp xúc với cậu thường xuyên nên cũng rất chịu khó thay đổi biểu cảm trên mặt. Cậu buồn cười đưa tay vỗ vỗ vai anh"Tôi sẽ về sớm.""Ừm."Boun cực kì bất mãn gật đầu một cái, mặc dù trên mặt không có mấy cảm xúc nhưng Prem vẫn nhìn ra anh đang không vui. Cậu cầm điện thoại giơ địa chỉ lên, dùng ngón trỏ khều khều cánh tay anh rồi chớp mắt một cái, cười ngọt ngào"Anh đưa tôi đến đây đi.""Được."Người nào đó thấy vợ mình bày ra dáng vẻ nũng nịu thì trong lòng mềm nhũn, vui vẻ hơi cong khóe môi, nhưng rất nhanh đã nghiêng mặt giấu xe dừng lại, Prem nhanh nhẹn tháo dây an toàn bên hông ra rồi vươn người sang hôn nhẹ lên môi anh. Một cái chạm khẽ như vậy cũng đủ để Boun vui sướng, cảm nhận được cậu muốn lùi lại, anh đưa tay ra giữ chặt lấy gáy cậu mà hôn càng thêm mãnh liệt, thẳng đến khi người trong lòng thở gấp đánh lên vai anh một cái, anh mới buông tha cậu."Vợ ngoan, không được để tên kia lợi dụng, biết chưa?"Prem hừ một tiếng xem như đã biết, vội đưa tay sờ lên đôi môi vẫn còn lưu lại hơi ấm và mùi hương của anh, sưng rồi... Thật là, son môi cũng bị anh nuốt sạch! Cậu chỉ muốn an ủi anh chút đỉnh, ai ngờ được sẽ bị anh cắn như vậy? Đây rõ ràng là cố tình muốn đánh dấu chủ quyền, cố tình để Mek nhìn thấy, nam nhân này tính chiếm hữu thật sự rất chỉnh trang lại mặt mũi, tóc tai một chút, thấy không có cách nào khiến môi bớt sưng thì nhíu mày rồi sau đó mới chậm rãi xuống xe, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn anh chồng nhà mình mà nhắc nhở"Nhớ đúng giờ đón Santa!"Nghe cậu nhắc đến con trai, khuôn mặt tuấn mỹ của anh nhất thời trở nên nhu hòa"Em yên tâm."Prem không muốn để con trai ra ngoài, nhưng sớm muộn gì thằng bé cũng phải thích ứng với thế giới tàn khốc kia. Nếu cậu đã quyết định đứng bên người Boun thì không thể mãi bảo bọc Santa được, chim non đều phải học cách té ngã rồi đứng lên, tiếp tục dang rộng đôi cánh của lỗi vì chap trước mình chuyển ver có hơi gấp nên bị lỗi nhiều chỗ TvT huhu mình cũng cảm ơn vài bạn đã nhắc mình nhé!
bảo bối em chạy không thoát